Chân trái của Cố Khuynh Dao bị nâng lên, đặt trên thành bồn tắm.
Sàn nhà ướt át trơn trượt, không cẩn thận có thể bị ngã ngay.
Cố Khuynh Dao vốn dĩ không tự nguyện cùng anh tiếp tục trận ân ái này, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn là không muốn vì “yêu” mà ngã gãy xương đâu, đành ôm chặt lấy anh, một giây cũng không buông lỏng.
Hơn nữa, thầm kín mà nói, Phong Ngôn Hành chậm rãi một chút thì cảm giác cũng không tệ.
Phong Ngôn Hành mới sáng sớm chưa rửa mặt tỉnh ngủ đã sung mãn như một vị thần, đem cậu em trai nội tâm ngay thẳng, ngày ngày nghiêm chào tổ quốc hút sinh lực của Cố Khuynh Dao đến tận cùng kiệt quệ.
Cố Khuynh Dao thở gấp, lồ ng ngực liên tiếp phập phồng từng cơn thiếu khí, bám lấy cơ thể vừa đỏ vừa nóng của anh để trụ lại.
Phong Ngôn Hành ngao du khắp các vùng cao nguyên, đồng bằng, sông suối, đôi ba phút vẫn tìm đường quay lại bờ môi hồng hào của cô thơm xuống một cái.
Dần dần, Cố Khuynh Dao thích nghi được với nhịp độ từ tốn của Phong Ngôn Hành, bộ dạng căng cứng bỗng hóa dịu dàng, chầm chậm hít thở, chầm chậm cắn lấy môi mềm, chầm chậm đánh rơi những tiếng r3n rỉ mê tình chốn phòng tắm ảo mộng.
“Khuynh Dao, trái tim của anh bị em cướp mất, của quý của anh cũng bị em nuốt trọn.
Rõ ràng là mất mát, nhưng tại sao lại có cảm giác hạnh phúc vô cùng…”
Phong Ngôn Hành ôn nhu nói, th@n dưới của anh từng chút một rút ra khỏi thủy huyệt, cánh tay nâng lên lau đi một tầng mồ hôi thấm trên gương mặt đã mệt nhoài của Cố Khuynh Dao.
“Chúng ta… làm xong rồi chứ?”
Cô e dè đưa mắt nhìn anh, cả người chưa thôi đỏ hồng, khuôn miệng vẫn còn khô khốc.
Tưởng rằng bản thân chỉ kiệt sức thôi, nào ngờ rằng bất thình lình bộc phát một phản ứng khiến anh người đơ như tượng.
“Ách xì!”
Cố Khuynh Dao không tự chủ được, hắt hơi một cái vào thẳng mặt anh.
Phong Ngôn Hành không biết nên vui hay nên buồn.
Buổi sáng cùng cô ân ái trong phòng tắm, kết quả là thời gian quá lâu khiến người cô ngấm nước mà bệnh luôn rồi.
Thật là khốn nạn quá!
Sau đó, không đợi anh thốt lên lời nào, Cố Khuynh Dao gấp rút mặc quần áo rồi chuồn khỏi tay anh.
Trộm vía trong cái xui xẻo có cái may mắn, mượn cớ sức khỏe để không bị anh hành.
…
Bầu không khí gượng gạo bao trùm không gian phòng ngủ.
Cố Khuynh Dao ngồi trước bàn trang điểm.
Phong Ngôn Hành ngồi dựa lưng ở đầu giường, cặp mắt hẹp dài sắc bén không rời khỏi người cô một giây.
Cố Khuynh Dao mấy lần lén nhìn qua gương, cảm thấy biểu hiện của anh thật sự khó coi quá, trong bụng bắt đầu đoán già đoán non, xem xem rốt cuộc là Phong Ngôn Hành đang nghĩ gì.
Rất hung dữ mà lại ráng dằn mình cam chịu.
Thầm lặng nuốt nước bọt nhưng yết hầu chạy lên chạy xuống lại thẳng thừng tố cáo sự thèm khát của anh.
Cố Khuynh Dao thoảng rùng mình hoảng sợ, sợ rằng lại kích động con hổ đói trong anh một lần nữa, anh lại nhào vào cô ăn sạch sành sanh.
Bấy giờ, đồng hồ điểm đúng tám giờ sáng, vừa kịp lúc Cố Khuynh Dao sửa soạn xong sẵn sàng đi làm.
Ngặt một nỗi, không thể dễ dàng rời đi, bởi vì điện thoại của cô còn ở đâu đó trên giường, khả năng cao chính là chỗ Phong Ngôn Hành đang ngồi.
Nguy hiểm! Nguy hiểm! Không nên lại gần!
Não bộ của Cố Khuynh Dao không ngừng phát lên tín hiệu cảnh báo.
Ừ thì cô cũng không dám liều mạng đến gần thách thức khả năng kiềm chế của bạn trai cô đâu.
Từ tối đến sáng, khả năng s1nh lý của Phong Ngôn Hành cô đã hoàn toàn lĩnh ngộ.
Quý tử chưa biết có hay không nhưng liệt giường thì đơn giản lắm.
“Ngôn Hành, điện thoại của em ở trên giường.
Anh lấy giúp em với!”
Cố Khuynh Dao đứng cách Phong Ngôn Hành một đoạn, kiêng dè nói vọng tới.
Thế nhưng Phong Ngôn Hành không tiếp thu, hoặc cố tình không tiếp thu, mặt lạnh như tiền, trầm ổn đáp lại:
“Em tự mình qua đây lấy đi!”
Tay anh chìa ra điện thoại di động của cô, vốn chẳng cần tốn công tìm kiếm gì nữa nhưng cứ tỏ ra lười biếng để cô trực tiếp lại gần.
Hừ, Phong Ngôn Hành có âm mưu gì đây? Câu dẫn cô hả?
“Không cần điện thoại nữa sao? Em sắp trễ giờ làm rồi đó!”
Thấy Cố Khuynh Dao đứng đực ra