Trên bàn ăn lớn của nhà họ Phong, người giúp việc tất bật dọn những đ ĩa thức ăn được trang trí đẹp mắt ra bàn.
Hôm nay không đơn thuần là một bữa ăn gia đình, đây là bữa ăn tưởng nhớ mẹ ruột của đại thiếu gia, cũng là dịp chào đón hai vị khách đặc biệt.
Nhà họ Phong có hai vị thiếu gia, cả hai đều đã đến tuổi thành gia lập thất.
Cách đây vài tiếng đồng hồ, nghe Phong phu nhân báo tin Phong lão gia đã trở về, ngoài ra hai vị thiếu gia còn đưa đến hai cô gái, người làm ai nấy đều mừng rỡ, gấp rút chuẩn bị thêm vài món ăn khác để tiếp đãi.
Rất có thể, hai cô gái kia sẽ là con dâu tương lai của nhà họ Phong.
“Trà hoa cúc đến rồi!”
Phong phu nhân Hạ Thy đặt tách trà xuống trước mặt Phong Tấn, tươi cười nói.
Phong Tấn nhìn qua một cái, sắc mặt lạnh nhạt không thay đổi, hỏi bà:
“Còn nóng không?”
“Tất nhiên là còn nóng rồi.
Tôi đâu thể quên sở thích của ông.”
Hạ Thy từ đầu đến cuối đều cười rất rạng rỡ, từ ngày gả cho ông đều chiều chuộng sở thích của ông hết mực.
Phong Tấn rất hài lòng với người vợ này, cho nên dù lười biếng vẫn cong môi cười nhẹ với bà một cái để bà lùi vào trong bếp tiếp tục công việc.
Tài nghệ pha trà hoa của Hạ Thy phải nhận xét bằng hai từ ‘tuyệt đỉnh’.
Phong Tấn ra ngoài hàn huyên với bạn bè trong giới kinh doanh ba ngày, không được uống trà hoa cúc, không thể ngủ ngon.
Không đợi được nữa, Phong lão gia nhanh chóng bưng tách trà lên hóp một ngụm nóng hổi, trà đi qua cổ họng liền “khà” một tiếng vô cùng sảng khoái.
Hoa cúc vốn có vị ngọt, hơi đắng, hòa cùng một ít đường phèn lại càng k1ch thích vị giác hơn, uống xong rồi vị trà trong miệng vẫn ngọt thanh không dứt.
Bỗng… một chất giọng dịu dàng của phụ nữ vang lên, làm cho nội tâm của Phong lão gia nổi lên một cơn sóng dữ.
“Khuynh Dao chào ngài chủ tịch ạ!”
Hình hài xinh đẹp của Cố Khuynh Dao vừa đập vào mắt, Phong lão gia ngay lập tức hoảng loạn làm rơi tách trà trên tay xuống đất.
trái tim trong lồ ng ngực đập mạnh như muốn thoát ra ngoài.
Phong Tấn không ngờ, gương mặt của Cố Khuynh Dao, mỗi tất da tất thịt đều giống với người phụ nữ ông yêu nhất - Tuyên Lộ.
Đây rốt cuộc là chuyện vui hay chuyện buồn, khi mà tình yêu thầm kín được ông giấu diếm bao nhiêu năm bất ngờ bị châm ngòi trỗi dậy.
“Ây da xem ông kìa, già rồi bưng một tách trà cũng không vững nữa!”
Tiếng cảm thán của Phong phu nhân vọng ra, đồng thời từ trong bếp đi đến chỗ của Cố Khuynh Dao vẫy tay gọi vào.
“Khuynh Dao về rồi à? Mau ngồi vào bàn đi còn, mọi người chỉ còn chờ con và Ngôn Hành thôi đấy!”
Sau khi bảo được Cố Khuynh Dao và Phong Ngôn Hành ngồi xuống, Phong phu nhân nói rồi lại nói.
“Phong Tấn, Khuynh Dao là con gái của Tuyên Lộ đấy.
Hai mẹ con giống nhau y như đúc nhỉ?”
Hạ Thy không hề biết được nội tâm của Phong Tấn đang xảy ra chuyện gì, cười cười nói nói không ngừng như không.
Mấy năm rồi chưa được dịp vua vẻ như đoạn thời gian này cho nên mới chẳng hề để ý đến sự khác thường đang biểu lộ trên mặt chồng mình.
Phong Tấn từng yêu Tuyên Lộ, đến tận bây giờ vẫn còn yêu.
Nhưng bởi vì Tuyên Lộ là bạn thân của Hạ Thy, còn là người đã có gia đình riêng, có con cái, Phong Tấn chưa bao giờ dám công khai tình cảm.
Ngay lúc này, nhìn thấy Cố Khuynh Dao, đối diện với Hạ Thy, Phong Tấn không thể không chột dạ.
“Ừm… giống.
Giống Tuyên Lộ lắm!”
Phong lão gia giống như người mất hồn, cơ mặt cứng đờ gượng gạo, tâm trạng hỗn độn phức tạp.
Ông cụp mắt xuống, cúi gằm mặt, ậm ự trả lời cho lấy có, từng chút một đã cảm nhận được sự sợ hãi nhen nhóm nơi đáy lòng.
Bữa cơm gia đình rơi vào trầm lặng, chỉ có bát đũa thỉnh thoảng bị khua tạo thành tiếng.
Sáu con người ngồi quây quần bên bàn ăn nhưng không ai nói với ai câu nào.
Vốn là cái máy nói, im lặng thế này chẳng khác nào bức chết Tống Thiên Kim.
Cô nhóc không nhịn nổi, cặp mắt lượn một vòng nhìn tất thảy mọi người, muốn tìm chuyện để nói, không ngờ rằng lại chọn trúng Phong lão gia.
“Trùng hợp quá, bác Phong với chị Khuynh Dao đều cầm đũa tay trái kìa!”
Phong Tấn giật mình cái đụi, hồn vía tưởng như bay mất rồi, cả người cứng đờ như tượng đá trước năm cặp mắt đang đổ dồn vào ông.
Người đàn ông cứng rắn, lạnh lùng lần đầu tiên cảm thấy run sợ, sợ rằng mọi người nhìn thấu được bị mật của mình.
Cũng may, người bị nhắc tên còn có Cố Khuynh Dao, cô vội vàng giải thích.
“Thật ngại quá, con có thể dùng đũa cả hai tay, chỉ là hôm nay hơi căng thẳng một chút nên mới bất cẩn lặp lại thói quen thuận tay trái.”
Cuối cùng, vẫn là Phong phu nhân dùng sự niềm nở kéo mọi người ra khỏi vòng gượng gạo, chuyên tâm ăn xong bữa cơm.
“Các con đừng ngại, cứ ăn uống thoải mái như ở nhà.
Thiên Kim cũng ăn nhiều vào nhé, Tử Tuyên gắp đồ ăn cho con bé đi!”
Sau khi dùng bữa xong, Phong Tử Tuyên quay trở về