Trải qua một đêm, nhà họ Phong không ai biết rằng Cố Khuynh Dao đã rời khỏi nhà.
Ngay cả Phong Ngôn Hành cũng bị vài ba tin nhắn của cô đánh lừa, tin rằng Cố Khuynh Dao đi ngủ sớm để giữ gìn nhan sắc.
Sáng hôm sau, Tống Thiên Kim là người đến Phong gia sớm nhất.
Nó được đặc biệt mời làm phù dâu, còn nhận thêm trọng trách trang điểm cho nhân vật chính nên phải đến sớm.
Cốc, cốc, cốc!
“Chị Khuynh Dao, em là Thiên Kim.
Em đến rồi này!”
Tống Thiên Kim ở nhà đã sửa soạn cho mình sẵn, tay xách theo một hộp dụng cụ trang điểm chuẩn bị cho Cố Khuynh Dao.
Nó gõ cửa đến ba lần vẫn không thấy ai ra mở cửa hay nói năng gì.
“Kỳ vậy nhỉ? Lẽ nào chị Khuynh Dao ngủ còn chưa dậy hay sao?”
Nghĩ vậy, Tống Thiên Kim tiện tay mở cửa thử xem sao, ai ngờ rằng cửa phòng không khóa.
Nó nhanh chóng bước vào bên trong, đặt túi trang điểm xuống, nhìn xung quanh một vòng.
Chiếc váy cưới trắng tinh được treo trên giá, bó hoa hồng cắm trong lọ nước dinh dưỡng từ tối hôm qua, chỉ có Cố Khuynh Dao là không thấy đâu.
Tống Thiên Kim liền gọi một cuộc điện thoại:
“Chị Khuynh Dao, mới sáng sớm mà chị chạy đi đâu rồi? Không định kết hôn nữa hay sao? Nhanh về phòng em trang điểm cho đây này!”
Đầu dây bên kia vừa bắt máy lên nó đã bắn một tràng chữ.
Nói là sáng sớm nhưng không hẳn là sớm, trang điểm làm tóc, thay váy cưới cũng mất rất nhiều thời gian, chẳng mấy chốc là đến giờ cử hành hôn lễ ngay thôi.
Nhưng rồi, vẫn không ai đáp lại lời của Tống Thiên Kim, im lìm một cách kỳ lạ.
“Chị Khuynh Dao, chị về chưa? Sao không trả lời em?” Tống Thiên Kim hỏi gấp.
Lúc đó, Cố Khuynh Dao ngồi trên chiếc xe vừa bắt đầu xuất phát ra sân bay, một tay cầm điện thoại nghe rất rõ tiếng của Tống Thiên Kim, tay còn lại âm thầm lau nước mắt.
“Thiên Kim… chị không kết hôn nữa.
Chị sẽ rời xa Ngôn Hành.”
Từng chữ, từng chữ một thoát ra khỏi miệng của Cố Khuynh Dao, nặng nề như nghìn tấn đ è xuống.
Cô muốn chạy trốn hiện thực tàn nhẫn nhưng hiểu rõ sẽ không thể cứ im lặng là có thể đi.
Tống Thiên Kim đầu óc đơn thuần, lại còn miệng nhanh hơn não, lập tức trả lời:
“Chị đùa gì vậy, kết hôn mà đùa như vậy không vui đâu nha.
Có phải anh Ngôn Hành chọc giận chị không? Nếu đúng thì để em thay chị dạy dỗ anh ấy.
Chị về nhà trước đã.”
“Không phải…”
“Vậy thì hai người cãi nhau sao? Cãi nhau là chuyện bình thường, mình làm hòa được.
Kết hôn là chuyện lớn, không nói bỏ là bỏ được đâu.”
Cứ như có thế lực đằng sau mách bảo, Tống Thiên Kim nói được những câu mà đến bản thân nó cũng không ngờ.
Bỗng nhiên khuyên nhũ, dỗ dành người khác, trong khi nó còn chưa yêu đương chân chính một lần nào vậy mà đi an ủi một người sắp kết hôn.
Cho đến khi đầu dây bên kia lại rơi vào trầm lặng một lần nữa, giọng của Tống Thiên Kim mới dịu lại.
“Chị Khuynh Dao, chị còn ở đấy không?”
Có tiếng khóc rưng rức rất nhỏ, dần dà to lên rồi nức nở như vỡ lòng.
Tống Thiên Kim như muốn nín thở, đầu óc rối bời không biết phải làm sao.
Nó biết Cố Khuynh Dao gặp phải chuyện nghiêm trọng rồi.
Người bình thường không ai khóc như xé ruột xé gan như thế được.
Cố Khuynh Dao khó khăn lắm mới nói ra.
“Tống Thiên Kim, chị sợ Ngôn Hành sẽ đi tìm chị.
Chị phải đi nước ngoài, không thể để anh ấy biết.
Em giúp chị giữ chân Ngôn Hành nhé Thiên Kim.
Chị và Ngôn Hành chẳng thể nào bên nhau được nữa, chị và anh ấy là anh em ruột.”
Cố Khuynh Dao và Phong Ngôn Hành là anh em ruột.
Tay của Tống Thiên Kim không cầm nổi điện thoại, cả thân hình ngồi phịch xuống sàn nhà.
Có lẽ, bất kể ai nghe được tin này đều sẽ hoảng loạn.
Tống Thiên Kim rất hoảng, nghe tiếng khóc của Cố Khuynh Dao văng vẳng bên tai càng khiến nó như muốn sụp đổ cùng cô.
Tại sao ông trời ban cho con người hạnh phúc mà lại còn an bài thêm thứ tình yêu nghiệt ngã này.
Có thể nói, trên đời này, không có bi kịch nhất, chỉ có bi kịch hơn.
Thật vậy, Cố Khuynh Dao vừa nhờ Tống Thiên Kim giấu, Phong Ngôn Hành đã lập tức xuất hiện trước mặt Tống Thiên Kim.
Hỏi nó đúng câu hỏi định mệnh:
“Cố Khuynh Dao đâu rồi?”
Phong Ngôn Hành mặc bộ lễ phục trắng, tuấn tú như một vị bạch mã hoàng tử.
Gương mặt sáng ngời, ánh mắt trông đợi.
Chỉ tiếc là người anh đợi anh không thể gặp, người anh hỏi cũng không thể trả lời anh.
Tống Thiên Kim không trả lời được, căng thẳng toát cả mồ hôi hột.
Nó không biết nói dối làm sao, càng vì hoảng loạn mà không biết mở miệng thế nào.
Anh cũng giống như nó khi hỏi mà không có anh đáp lại, hỏi thêm một lần nữa.
“Cố Khuynh Dao đâu rồi?”
Đáng ghét thật, Cố Khuynh Dao nhờ nó giữ chân anh để thuận lợi ra nước ngoài, bây giờ nó bị anh hỏi thì tự nhiên khóc, không làm được gì hơn.
Tống Thiên Kim mắt ước mi nhòe, cắn chặt môi trân trân nhìn anh, miệng không hé nhưng đầu lại lắc.
Hành động kỳ lạ cùng với biểu cảm sợ hãi của nó đã vô tình bán đứng Cố Khuynh Dao rồi.
Đúng lúc đó, bà quản gia trong nhà ghé ngang, vô tư hỏi một câu khiến mọi chuyện vỡ lẽ:
“Ơ, Cố tiểu thư từ đêm qua đến giờ vẫn chưa về nhà sao?”
Không ngoài dự đoán, Phong Ngôn Hành nghe như sét đánh ngang tai:
“Bà nói cái gì? Khuynh Dao đi cả đêm không về?”
Anh nhìn bộ dạng co rút, giấu giấu diếm diếm của Tống Thiên Kim rồi lại nhìn sang bà quản gia đang ngơ ngác.
Tối hôm qua Cố Khuynh Dao nói với anh về nhà rồi và đi ngủ sớm.
Sáng hôm nay quản gia lại nói cô đi cả đêm không về.
Quản gia không có lý do để nói dối, nhà này ai ra ai vào không qua mắt được quản gia.
Vậy là Cố Khuynh Dao đã lừa anh sao?
Đôi mày kiếm của Phong Ngôn Hành chau lại, anh giận dữ quát lên:
“Cô ấy đi cả đêm không về tại sao không báo cho tôi biết hả?”
Bà quản gia đứng hình, bỗng dưng bị quát khiến mặt xanh một mảng.
Cố Khuynh Dao là vợ sắp cưới của Phong Ngôn Hành, cô ấy đi đâu làm gì còn cần quản gia phải báo cáo cho anh biết hay sao?
“Tôi tưởng… Cố tiểu thư đã báo với cậu chủ rồi.”
Hôn lễ sắp sửa bắt đầu, khách quý tới dự không ít, chú rể đã sẵn sàng rồi nhưng không có cô dâu.
Phong Ngôn Hành ôm đầu choáng váng:
“Cô ấy nói dối tôi.”
Cố Khuynh Dao không phải kiểu người hành động nông nổi, nếu cô ấy chưa muốn kết hôn cũng nhất định không chọn cách chạy trốn.
Vì sao lại nói dối anh? Vì sao không nói với anh lời nào đã biến mất?
“Tống Thiên Kim, cô biết Khuynh Dao đi đâu đúng không?”
Phong Ngôn Hành tóm lấy Tống Thiên Kim.
Nó phản ứng rất kỳ lạ, chắc chắn biết được tung tích của Cố Khuynh Dao nên mới không hé nửa lời.
Phong Ngôn Hành một khi đã kích động, Tống Thiên Kim không muốn nói cũng bị ép phải nói.
“Anh Ngôn Hành, chị Khuynh Dao nói hai người không thể ở bên cạnh nhau được nữa.
Chị ấy