Mọi chuyện diễn biến nhanh tới nổi không thể khống chế.
Giờ tổ đội chỉ còn 22 người, vẫn cứ như thế Tiểu A lại tiếp tục dẫn họ tới thử thách cuối cùng.
Tới một nơi hoang vu hẻo lánh, Tiểu A mới công bố:
“Chào mừng các bạn đến với thử thách chuồi cùng. Các bạn chỉ cần vượt qua căn hầm tối này về tới đích sẽ chiến thắng. Lần này những người khác sẽ vào cùng một lượt.”
Lời nói một vực ý nghĩa một nẻo, trong cái hang tối sầm đó thể nào cũng sẽ có trắc trở mà không ai lường trước được, đám con gái hoảng sợ đến mức ngay cả chạy trốn cũng không thể,Tiểu A đột ngột bổ sung:
“ Riêng phu nhân không cần vào.”
Nghe thấy hai chữ '' phu nhân'',bản thân liền thấy chọt dạ, thầm trách mốc cái thứ tiểu tử thối nát kia,cứ thích gọi người khác là phu nhân.
“Hể?!?”
Cả nhóm người chìm vào sự hoảng hốt, bọn họ luân phiên nhau bàn tán [người đó là ai vậy?],[ có nhầm không vậy?] [may mắn đến thế à?] lời nói như cơn gió thổi xì xầm bên tai.
Nghe thấy những lời hỏi như thế, Tiểu A cũng hết lòng đáp trả hậu hĩnh
“ Là tiểu thư Miên Châu...”
HẢ?!?!??????
Nghe được chuyện khó tin, Đại Hỷ boàng hoàng không tin vào sự thật trước mắt, hắng giọng tra xét:
“Cậu là.. là phu nhân?”
Ánh mắt Đại Hỷ hướng về phía cô.
Miên Châu vội xua tay, giải thích lành mạch rằng không có quan hệ gì với bọn họ càng không thể hiểu tại sao lại gọi cô là phu nhân.
Nhưng càng giải thích bọn họ chỉ càng nghĩ bản thân cô đang bịa chuyện dùng ánh mắt nghi ngờ lẫn ngưỡng mộ nhìn cô.
Châu Mẫn ghét cay ghét đắng Tố Miên Châu, lòng chứa chất nhiều sự căm phẫn, đố kị, sao có thể sung sướng như thế chứ?
Đại Hỷ thì mừng thầm cho Miên Châu, cô có thể vượt qua kiếp nạn này là do số tốt, cô hết lòng khuyên nhủ Miên Châu
“Miên Châu, đây là cơ hội tốt cậu hãy đừng vào đó nữa, trong đó nguy hiểm...”
chưa dứt hết câu, nước