Tới phiên Đại Hỷ, cô run rẩy bẩy, toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực nào nữa, nếu có thì cũng không dám kháng cự.
Người đàn ông thân hình cao to chĩa G18 vào thuỳ thái dương cô hăm hoe:
“ Nhanh lên, lề mề là ăn kẹo đồng..”
Đại Hỷ bị doạ cho sợ chết khiếp, hai mắt long sòng sọc nước mắt.
Bảo mãi Đại Hỷ cũng không chịu nhúc nhịch, hắn nổi gân bóp cò. May mắn thay viên đạn bị lệch chỉ làm trầy da Đại Hỷ.
Tố Miên Châu lấy thân che chắn cô, lấy đâu ra lá gan lớn nắm chặt đầu súng
“ Bạn tôi không được khoẻ, mong anh lượng thứ. Tôi sẽ đi thay bạn tôi.”
Người đàn ông kia nghĩ cô như một con đàn bà ngu ngốc thích ra vẻ anh hùng mà chui đầu vào chỗ chết, hắn mỉa mai
“ Hừ! Tưởng thế nào...định làm mỹ nhân cứu mỹ nhân à. Thích thì chết trước đi.”
Hắn ta nắm chặt tay cô không thương không tiếc mà đẩy mạnh vào cửa.
.....
Không gian xung quanh vẫn tối om, Miên Châu lấy hết can đảm dò dẫm vào tường tiến thẳng về phía trước .
Đi đến cuối đường, ánh đèn flash chợt toả sáng chiếu về một hướng.
Miên Châu vừa tò mò vừa sợ hãi, cô tự trấn an bản thân bình tĩnh bước đến .
Trước mặt cô là một bộ bàn ghế mạ vàng bên trên có dĩa,nĩa, dao,rượu phù hợp với việc ăn uống. Màn hình mỏng cỡ lớn xuất hiện lên khuôn mặt một người đàn ông tóc trắng ẩn mặt sau lớp mặt nạ cáo.
Thuộc hạ của hắn ta bảo cô:
“ Chào cô! Chào cô đến với thử thách này , cô chỉ cần gọi 4 món mà cô cô thích và ăn hết sạch chúng là được.”
Đơn giản vậy thôi sao? Vậy thù thử thách này cũng quá dễ dàng rồi, may mắn thật.
“ Vậy cô hãy kể những thứ cô thích, chúng tôi sẽ chuẩn bị.”
“Đó là đồ n...”
Miên Châu chợt ngừng lại, cô chợt nhớ ra một điều gì đó.
Nếu đã dễ như thế, thì tại sao hàng trăm học sinh phải mất mạng...