Cửa phòng Tư Dạ Hàn không trái khoá, Miên Châu trực tiếp xông thẳng vào luôn.
Không khí như bị ma ám, sát khí đầy phòng đến ngạt thở. Dạ Hàn sống được tới bây giờ quả thật là lợi hại. Đúng đỉnh của chóp...
Dạ Hàn lâu ngày không tắm rửa, vẫn mặc y bộ áo trước khi cô ở lại phòng giam. Râu ria mọc dài anh cũng không thèm cạo. Mắt như sắp hụp đến nơi.
Miên Châu lẳng lặng đến chỗ anh ,nhìn vết răng cắn hằn vết trên cổ. Lòng cô bỗng dưng cảm thấy chua xót, cầm hộp cứ thương tới bảo anh.
“Ngài bị thương rồi để tôi băng bó cho ngài.”
Tư Dạ Hàn lạnh lùng hất cánh tay của cô
“Em đừng quan tâm, quay về đi.”
Lần này cô mới biết lỗi sai rồi. Là do cô ngoan cố,không chịu nghe lời. Thấy anh như vậy, cô rất muộn phiền.
Dạ Hàn giúp cô tính sổ với Châu Mẫn làm cô rất cảm kích.
“Ngài đừng như thế, tôi sẽ ngoan ngoãn mà.”
Miên Châu hạ nước, hối lỗi với anh. Thấy Dạ Hàn trưng ra bộ mặt hằm hằm như thế. Miên Châu cuối đầu, mặt buồn xo.
Lúc này, anh mới có chút phản ứng, thấy bản thân quá hẹp hòi liền kéo cô ngồi lên đùi anh, ôm ấp tấm thân nhỏ bé này vào lòng.
“Xin lỗi, là anh sai. Đừng giận.”
Tại sao lại xin lỗi tôi, rõ ràng là tôi đã trách nhầm anh mà.
“Đừng nhúc nhích tôi sẽ băng bó cho anh.”
Miên Châu thừa lúc Dạ Hàn bình tĩnh tâm trí, mới dám sức thuốc cho anh.
Vết thương để lâu tới nổi nhiễm trùng sưng lên tạo thành mủ, cô không có chút đắng lòng trước sự ngu ngốc của người đàn ông này.
Băng bó xong vết thương, thì hắn ta cũng ngủ luôn. Đầu hắn chà xát vào ngực cô khiến Miên Châu vô cùng khó chịu. Anh ta lúc ngủ còn không quên xàm sở người khác, thật là biến thái.
Nhìn Tư Dạ Hàn ngủ ngon như thế, Miên Châu cũng không dám đánh thức hắn ta. Để yên tư thế khó chịu này làm gối cho anh ngủ.
...
Sáng hôm sau.
Miên Châu vừa thức giấc thì thấy bản thân nằm