Bị Dạ Hàn trêu ghẹo sắp ngốc đến nơi. Miên Châu không thương không tiếc thẳng chân đạp vào chỗ hiểm nhà anh.
Dạ Hàn bị đả kích, đau thấu trời xanh. Gập người lăn lóc trên sàn.
Đáng đời, ai biểu trêu ghẹo tôi.
...
Trưa.
Ninh Tuyết Lạc không biết từ xó nào chui ra, cứ oang oảng điệu bộ của bà chủ nhà.
“ Này, tôi là phu nhân ở đây đấy. Lo liệu mà hiểu chuyện đi.”
Bọn người hầu bị quát như sắp khóc đến nơi, cúi mặt xuống không đáp.
Cung Linh Phương vốn cai mắt hai mẹ con nhà này, hắn giọng nói với Ninh Tuyết Lạc.
“Này nhà này không chứa nổi tiếng ồn của cô đâu.”
Ninh Tuyết Lạc lập tức câm ngay, không dám thốt lên tiếng nào nữa.
Ninh Phụng thấy con chịu uất ức, mặt cũng hầm hực theo. Nhưng cũng chịu hạ nước, tạ lỗi
“Mong chị tha lỗi, dù sao con bé cũng còn nhỏ nó chưa hiểu chuyện. Tư Vị Mạc chắc hẳn sẽ tha thứ cho nó.”
Đang yên đang lành lôi kéo chồng tôi vào làm gì. Đừng tưởng tôi không biết hai mẹ con nhà các người tới đây để làm gì.
Đứa con thì thích làm trà xanh đeo bám Dạ Hàn.
Mẹ nó cũng thích làm trà xanh nốt, hết lần này đến lần khác dụ dỗ Tư Vị Mạc. Ông chồng tôi là người Nhật vừa lạ lại vừa đẹp nên đâm ra ganh tị muốn cướp.
Đúng là trà xanh lớn đẻ ra trà xanh nhỏ. Không phải vì các người là họ hàng nên tôi mới nương tay.
Cung Linh Phương ức gan ruột máu, lòng đau như cắt. Chỉ căm tức chưa xả thịt lột da uống máu hai mẹ con nhà đó.
Cùng lúc đó, Dạ Hàn và Miên Châu cũng có mặt . Ninh Tuyết Lạc liền thay đổi điệu bộ, không ngừng bám víu lấy Tomoe.
“Chồng yêu, hay chúng ta đi ăn trưa ở nhà hàng xyz đi .”
Cái gì mà chồng yêu? Vừa mới bảo là không có gì mà con gái nhà người ta lại ôm ấp kêu chồng kêu yêu rồi.
Dạ Hàn ức đến nỗi muốn băm xác con điếm này, hất mạnh cô ta ngã lăn ra đất.
“Thật là dơ dấy.”
Thấy dáng vẻ thê thảm của Ninh Tuyết Lạc, Miên Châu sơ ý để lộ ra nụ cười thương hại.
Ninh Phụng vội đỡ con gái nhà bà ta, thương xót nhìn