Các món ăn hải sản được đưa lên đặt trên bàn tròn.
Năm người liên tháo nhìn nhau, không một ai dám lên tiếng. Ninh Tuyết Lạc gắp măng xào bỏ lên chén Dạ Hàn, ngọt giọng nói anh
“Anh Dạ Hàn, em nhớ anh rất thích món này đúng không?”
“Á, em sơ ý quá! Lúc nhỏ em hay gắp thức ăn cho anh ấy. Nên chị không phiền chứ.”
Ninh Tuyết Lạc đem ra hình ảnh của quá khứ ý muốn cô lập Miên Châu ra khỏi hai người bọn họ.
Miên Châu thở dài, chống tay lên bàn.
“Thế là cô không biết rồi, chồng tôi không thích ăn nhưng thứ do người khác gắp.”
Miên Châu sực nhận ra, trong câu cô nói có từ '' chồng''....không xong rồi. Cũng tại tên biến thái Dạ Hàn suốt ngày gọi lung tung nên cô bị ảnh hưởng.
Dạ Hàn nghe cô gọi anh bằng chồng. Trong lòng thầm vui sướng viết bao. Anh cố kìm nén nụ cười, nghiêm nghị gật đầu.
“Hai người chưa kết hôn mà\~ sao lại tự tiện gọi người khác là chồng.”
Ninh Tuyết Lạc biết hai người họ chưa kết họ, liền châm chọc vào thứ dễ gây hiểu lầm.
Bị Ninh Tuyết Lạc thao túng, Miên Châu vênh váo:
“Nhưng...biết sao được, chúng tôi sắp kết hôn rồi.”
Aaaaa! Mình đang nói cái gì vậy? Khi không lại nói cái nàyyy? Chết cmnr.
Ninh Tuyết Lạc như phát điên phát tiết, sắp làm méo cả đôi đũa trong tay. Ả cố kìm nén để không bộc phát cơn thịnh nộ của mình.
“Tiểu A, cho tôi bao tay.” Dạ Hàn đột ngột lên tiếng.
Hể? Khi không cần bao tay làm gì, xé thịt gà à?
Dạ Hàn tự tay, lột vỏ tôm hùm đất, nhóm nhén vào chén Miên Châu.
“Vợ, nghe nói tôm hùm này rất ngon.”
Bốn người bị anh làm cho say sẩm mặt mày. Trước kia, Dạ Hàn chưa từng làm điều này với ai hơn nữa còn rất ghét lột vỏ tôm.
Chuyện này quả thật là một điều kì diệu. Và hơn hết, chính Miên Châu đã mang lại điều diệu kì đó.
Miên Châu ngoan ngoãn cặm cụi ăn từng miếng một. Cô cũng không biết nó có mùi vị gì nữa... chỉ biết rằng Dạ Hàn rất nhẫn nại