Không gian vẫn được rạng sáng dưới ánh đèn nhưng chỉ có lòng Miên Châu là tối tắm khó lường.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, chỉ vang vọng lên tiếng tích tắc của đồng hồ.
Kim ngắn đã điểm vào số thứ 11, nhưng ngoài cổng vẫn không thấy bóng dáng ai quay về.
Cà phê cũng ngưng bốc hơi trắng, nguội ngắt.
Có phải anh đã ghét cô rồi không? Anh không muốn thấy mặt cô nữa.
Miên Châu thầm tự trách móc bản thân là một người ngu ngốc.
Bất lực quá rồi, cô vùi tâm thân vào đầu gối, hai mắt bắt đầu ươn ướt...
Bíp.
Tiếng còi xe kêu in ỏi vô tình xé toạch không gian tĩnh lặng.
Cô nhanh chóng ngước đầu nhìn đèn pha của xe BWN. Chói đến đau mắt, Miên Châu phải nhíu của hai con mắt mới có thể thấy được anh.
Tư Dạ Hàn uống rượu đến say mền, đu đứng còn không vững.
Tiểu A cật lực, một tay dìu dắt con Tomoe ma men vào cửa.
Miên Châu gặp anh, mắt liên sáng rực, không muốn nghĩ ngợi gì mà siết tay ôm lấy cổ Dạ Hàn.
Anh bị cô ôm chật đến đơ cả người không dám động đậy.
Mèo hoang nhỏ? Sao cô ấy vẫn còn ở đây? Chã nhẽ mình uống say tới nổi mơ giữa ban ngày?
Nhưng...nếu như đó là mơ...
Tôi vẫn muốn ôm cô ấy...
Tư Dạ Hàn phối hợp theo, ôm lấy thân thể mảnh khảnh.
“Miên...Châu..hức...đừng giận...anh...hức.”
Anh cố gắng lấy lại tỉnh táo nói mơ mơ màng màng với cô.
Nhìn gã say xỉn trước mắt, Miên Châu càng nhìn càng đau lòng. Không kìm được cảm xúc lập tức hôn lên môi anh. Ngại ngùng thốt ra 3 chữ giấu sâu từ tận đáy lòng.
“Tư Dạ Hàn, em..yêu..anh.”
Anh lại thêm một lúc boàng hoàng, nhất định là anh đã uống say tới nổi nghĩ ra cái tình huống này.
Yêu anh ư? Mình đã say quá rồi ư? Cô ấy làm sao có thể...nhất định là thế.
“Ha..ha mình bệnh thật rồi. Còn mơ thấy cô ấy.”
Dạ Hàn biết sự thật thì càng đau lòng, đành cười khổ.
Miên Châu càng nhìn cô càng cảm thấy bực tức, cô đã hạ mình bày tỏ vậy mà anh lại