Thoáng một cái đã 5 ngày trôi qua. Hôm nay cô phải gả đi cho người ta, làm vợ của người khác. Hôn lễ hôm nay của cô được nhiều người chú ý đến bởi vì chồng cô là người có quyền lực trong kinh tế nhất nhì thế giới. Vừa ngủ dậy thì đã có 2 người đứng ngoài cửa giúp cô trang điểm và mặc váy cưới, cô thấy vậy thì cho họ vào vì biết đây là người Đàm Nhất Thiên sai tới. Trang điểm và mặc váy cưới xong cô bước xuống nhà thì đã thấy ông bà Hạ đã chuẩn bị xong xuôi. Bà Hạ muốn cho con gái một tâm lú tốt nhất nên hôm nay bà không nhắc lại chuyện gì hết chỉ cùng ông Hạ chúc phúc cho cô. Vừa tới nhà thờ thì đã là 9h sáng nhưng 9.30 hôn lễ mới diễn ra nên cô được họ đưa vào phòng nghỉ. Trong phòng nghỉ chẳng có ai, ông bà Hạ dặn cô mấy câu thì cũng ra ngoài tiếp khách, cô nhàm chán ngồi trong phòng muốn ra ngoài nhưng lúc này cửa mở ra là một người đàn ông, anh ta bước vào và lễ phép với cô rồi nói " Tôi là Phong Đức là thư ký của CEO Đàm, Đàm tổng có dặn chút nữa ngài ấy sẽ vào "
"Ừm" Cô nhẹ giọng trả lời
" Phu nhân có việc gì dặn dò không nếu không tôi xin phép đi ra " Phong Đức hỏi
" Không anh đi đi "
Phong Đức gật đầu rồi ra ngoài.
Cô ngồi một lúc lại nghĩ thầm tức chết đi mà mình cưới anh ta mà ngay cả ba mẹ chồng anh ta còn chưa thấy đâu.
Nghĩ một lúc bỗng cánh cửa mở ra, nhìn xơ qua cô có thể đoán là Đàm Nhất Thiên nhưng bên cạnh hắn đi vào còn có 1 người khác, họ tầm 50 tuổi cùng bước vào.
" Con dâu của ta đây sao? " Người phụ nữ mỉm cười lên tiếng làm cô ngạc nhiên thầm nghĩ mẹ của hắn ta sao, vì đầu óc thông minh nên cô đã nhanh chóng đáp lại
" Chào bác gái, con là Hàn Tuyết "
Bà Đàm lên tiếng " Ta là mẹ của Nhất Thiên, ta nghĩ con nên đổi cách xưng hô rồi, đừng xưng hô như người xa lạ như vậy"
" Vâng ạ " Hạ Tuyết đáp, khuôn mặt cô cũng tạo ra một nụ cười nhẹ
Bà Đàm khá có điểm ưa thích về cô con dâu này liền nói
" Nào ta muốn nghe con gọi ta là mẹ "
Hạ Tuyết nghe xong có vẻ hơi ngại ngùng, cô ngẩng mặt lên nhìn Đàm Nhất Thiên với ánh mắt e ngại, hắn
ta nhìn thấy ánh mắt đó của cô liền mở miệng " Sau này gọi vẫn chưa muộn, cô ấy vẫn chưa quen với cách gọi
đấy... con ra ngoài tiếp khách"
Bà Đàm nghe con trai nói vậy cũng không có ý kiến gì thêm nên cũng ngồi tán gẫu với cô một lúc rồi ra ngoài.
....Hôn lễ
Một khúc nhạc dạo đám cưới vang lên
Đầu tiên cánh cửa mở ra,
Hạ Lâm cầm tay Hạ Tuyết đi vào bên trong, đi tới chỗ của Nhất Thiên, ông đưa tay con gái mình vào tay anh, nhắc một câu
"Ta giao con bé cho con"
"Vâng thưa ba" Đàm Nhất Thiên trả lời
Hạ Lâm bóp nhẹ chóp mũi của mình rồi gật đầu quay ra ghế ngồi...
Mục sư trên tay cầm cuốn kinh thánh hỏi Đàm Nhất Thiên trước
"Đàm Nhất Thiên con có đồng ý lấy cô dâu Hạ Tuyết về làm vợ hay không? Dù cô ấy ốm đâu bệnh tật, dù xấu xí nghèo khổ con sẽ luôn bên cạnh chăm sóc và che chở cho cô ấy. Luôn tôn trọng ý kiến của cô ấy."
"Con đồng ý" Vừa dứt lời của mục sư, anh liền trả lời
Mục sư cũng hỏi Hạ Tuyết một câu giống y như của anh và câu trả lời
"Con đồng ý"
"2 con hãy trao nhẫn cho nhau"
Đàm Nhất Thiên lấy một chiếc nhẫn màu trắng bên trên có một viên kim cương hồng phấn đeo vào bàn tay thon dài của cô
"Em hãy nhận chiếc nhẫn này để làm bằng chứng tình yêu và lòng trung thành của anh đối với em"
Cô nhận lấy chiếc nhẫn còn lại đeo vào ngón áp út của anh
"Anh hãy nhận chiếc nhẫn này để làm bằng chứng tình yêu và lòng trung thành của em đối với anh."
Mục sư lấy tay hai người đặt vào nhau
"Từ nay hai con là vợ chồng"
Sau cùng anh đặt lên môi cô một nụ hôn sâu đậm, nó không mang tính chất dục vọng, đơn thuần chỉ là một nụ hôn chan chứa hạnh phúc anh trao cho cô.
Bên dưới những trào vỗ tay liên hoàn cùng với đôi lời chúc phúc.
Cả 2 cùng mọi người đi ra khỏi nhà thờ. Anh giúp cô ngồi trên chiếc xe hoa vì chiếc váy khá luộm cuộm, xong việc liền nhanh chân vòng qua xe ngồi cạnh cô.
Chiếc xe hoa lăn bánh chậm rãi chạy đi để lại cho mọi người một hình ảnh hạnh phúc!!