“Cô tỉnh rồi à? Cô cảm thấy trong người sao rồi.”Lúc đang nhìn mê man thì bị tiếng của Trần Thanh Phong cắt ngang làm cô bừng tỉnh và thầm mắng chửi mình trong lòng, cái đồ mê trai.Hạ An nói:“Đây là đâu? Tôi sao lại ở đây? Tôi nhớ là anh đưa tôi đến bệnh viện cơ mà.”Thì ra lúc mang cô từ bệnh viện về, cô đã không còn tỉnh táo nữa rồi. Cho nên lúc anh nói đi về biệt thự của anh cô không hề phản kháng là vì cô không biết gì nữa, chứ không phải cô muốn đến nhà anh để ăn vạ.“Cô bị dị ứng, nên tôi mang cô về nhà tôi rồi kêu bác sĩ đến khám cho cô rồi. Cô đói không? Tôi đã cho người nấu cháo cho cô rồi, cô ăn đi.” Hiếm khi Trần Thanh Phong giải thích chuyện gì với một ai, thế mà hôm nay ma xui quỷ khiến anh lại đi giải thích với cô.Hạ An từ chối ngay lập tức:“Tôi không ăn cháo.”Mặc dù bây giờ cô cũng đang rất đói nhưng mà cháo thì đúng là cô nuốt không được. Giống như kiếp trước cháo có lỗi gì với cô vậy, nên kiếp này cô rất ghét cháo.Điều này không thể trách Trần Thanh Phong được, anh vốn dĩ thấy mình nghĩ nhầm cô, nên muốn quan tâm cô tí thôi. Ai mà biết được cô lại ghét cháo vậy chứ, trong khi bọn họ mới gặp nhau chưa được một ngày. Nói xong thì:“Á…á..đồ của tôi đâu, sao tôi lại mặc đồ của người khác. Tên cầm thú anh đã làm gì tôi rồi?”Nãy giờ lo mê căn phòng và mê trai nên cô không chú ý tới bản thân, bây giờ nhìn xuống thấy cô đang mặc một bộ độ khác, không phải là đồ hôm nay cô mặc thì mới hét lên.Tiếng hét cũng làm cho Trần Thanh Phong bị giật mình, đã thế lại còn chửi anh là cầm thú nữa chứ. Trước giờ ngồi ở vị trí tổng giám đốc cao cao tại thượng, chưa ai dám làm trái ý anh chứ chưa nói đến việc công khai chửi anh như vậy. Cô nhóc này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Nhưng mà điều này lại làm cho Trần Thanh Phong có chút buồn cười, và muốn chọc cô:“Cô nghĩ xem, tôi đã làm gì cô rồi? ”Giọng nói mang vẻ cợt nhả và trêu chọc của Trần Thanh Phong làm Hạ An càng nóng máu hơn.“Tên cầm thú kia, dám giở trò với bà đây sao? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.”Nói xong Hạ An hất chiếc chăn đang đắp trên người ra định nhào dậy phang cho tên cầm thú trước mặt này mấy bạt tai. Nhưng vừa mới hất chăn xong, chưa kịp làm gì, Trần Thanh Phong đã nhảy vào, ôm cô lại.“Cô không được cử động, bác sĩ nói chân của cô chưa được cử động. Hiện tại cô chỉ có thể nằm đó thôi.”“Tên khốn kiếp này, anh đang làm cái gì vậy hả, bỏ cái tay thối của anh ra khỏi người tôi ngay.”Thấy Trần Thanh Phong ôm chặt cô, cô gào lên. Thế nhưng lão