Sáng hôm sau, Kỷ Vân Vân vừa ăn sáng xong, đúng lúc cầm tờ báo đi xuống lầu, lại gặp Vệ Tử Hiên đứng uống cà phê ở bên cạnh bàn ăn.
Hắn mặc một cái quần jean đã phai màu, một cái áo thun màu xanh nhạt, râu ria đã được cạo sạch sẽ, sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn, nhìn hắn xem ra rất gọn gàng sạch sẽ, hơn nữa. . . . . . Vẻ tuấn tú khiến người ta cảm thấy rung động.
"Chào buổi sáng." Hắn nhìn cô chào hỏi bình thường, nhưng vẻ mặt lại sâu không lường được.
"Chào buổi sáng." Vì không biết làm gì nên cô đã tự rót cho mình một ly cà phê.
Buổi sáng cô đã cố tình dậy rất sớm, thừa dịp không ai phát hiện thì cầm lấy quần áo của mình chạy vội về phòng.
Cô không thể xác định được Vệ Tử Hiên có nhớ rõ tất cả những chuyện đã xảy ra tối hôm qua không, nhưng, khi nhìn thấy hắn, cô không nhịn được cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên. Khi hắn bước đi, cô nhận thấy rằng hắn vẫn còn gặp rất nhiều khó khăn.
"Vết thương còn đau không?" Cô không nhịn được hỏi.
"Có một chút." Hắn trả lời.
"Vậy. . . . . . Hôm nay anh cảm thấy như thế nào?"
"Ngột ngạt muốn chết luôn!" Giọng điệu của hắn dường như có chút phiền chán, "Nếu cứ tiếp tục nằm ở trên giường, có lẽ tôi sẽ buồn chán đến phát điên lên mất."
"Vậy thì ra ngoài đi dạo nha! Sẽ không có ai ngăn cản anh." Kỷ Vân Vân cố tình giả bộ như không để ý.
"Hôm nay em có kế hoạch gì chưa?"
"Ách. . . . . ." Kỷ Vân Vân xoay người lại, cẩn thận bỏ đường và sữa tươi vào ly cà phê, "Không có, em vừa mới thức dậy, còn chưa sẵn sàng bắt đầu công việc!"
"Vậy thì, chúng ta cùng đi ra ngoài tản bộ, hoặc là đi ăn cơm dã ngoại gì đó. . . . . . Em thấy thế nào?" Hắn ngồi thẳng người, đôi mắt nhìn dán vào cô thật chăm chú.
Trái tim Kỷ Vân Vân như ngừng đập một nhịp, "Em. . . . . . Em rất vui lòng."
"Cám ơn em, vậy để tôi kêu người giúp việc chuẩn bị một ít đồ ăn trưa và kiểm tra xem tình trạng xe như thế nào. Nửa giờ sau gặp nhau ở nhà để xe, có được không?"
Kỷ Vân Vân gật đầu một cái, nhìn bóng dáng mạnh mẽ của hắn đi xuống nhà bếp, một niềm vui sướng mãnh liệt trào dâng lên khắp toàn thân cô.
Không lâu sau, bọn họ lái xe đi tới một dòng suối.
Con đường rải đá bên cạnh dòng suối phủ đầy cây xanh, hoàn toàn che khuất ánh nắng mặt trời chói chang, khe suối trong veo nhìn thấy tận đáy, những dòng nước đang chảy róc rách róc rách, làn gió mát nhẹ nhàng lướt qua càng làm cho người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Nếu có cơ hội về miền quê dạo chơi nhiều hơn một chút, thực sự cảm thấy rất thoải mái!
Cô vẫn nhớ rằng Vệ Trọng Kiệt không hề có một chút hứng thú nào đối với những hoạt động ngoài trời, trong cuộc sống của hắn chỉ có mục tiêu và tham vọng sự nghiệp cùng đồng hành, muốn cùng hắn đi dạo trên những con đường nhỏ rợp bóng mát ở vùng quê, thì giống như là chui vào đầm rồng hang hổ. . . . . .
Vệ Tử Hiên chọn một khoảng đất bằng phẳng, trải thảm ra, rồi dựng một cái dù, tiếp theo lấy từ trên xe xuống một hộp đồ ăn, đem tất cả những thứ hắn đã chuẩn bị đặt hết xuống.
Bên trong chiếc giỏ trúc có một ít bánh mì sandwich, nước trái cây và vài món kho, Kỷ Vân Vân vui vẻ ăn uống và hưởng thụ không gian thoải mái và mộc mạc này. Trong lúc đó, bọn họ nói chuyện không nhiều lắm, nhưng cả hai đều thấy rất thoải mái. Sau khi thưởng thức xong bữa trưa, Vệ Tử Hiên ngáp dài một cái, tiện tay cuốn một góc thảm lại làm thành một cái gối, ngả người ra sau nằm xuống.
"Tôi chỉ ngủ một lát thôi, em không để ý chứ?"
"Em không nghĩ rằng anh cần sự đồng ý của em!"
Nằm xuống rồi mới hỏi tới vấn đề này, không cảm thấy câu hỏi này quá dư thừa hay sao? Kỷ Vân Vân liếc hắn bĩu môi.
"Không sai!"
Hắn mỉm cười rồi lại ngáp một cái, sau đó nhắm mắt lại, rất nhanh liền rơi vào mộng đẹp, hơi thở trở nên nhẹ nhàng và đều đặn.
Thấy hắn ngủ say, Kỷ Vân Vân không nhịn được cúi đầu quan sát hắn.
Sắc mặt của hắn vẫn còn một chút tiều tụy. Không kịp suy nghĩ quá nhiều, cô đau lòng nhẹ nhàng vén vài sợi tóc vương trên trán hắn, ngây thơ không phát hiện ra rằng đây là một động tác rất thân mật, chờ khi cô ý thức được mình đã làm gì, thì khuôn mặt nhỏ đã đỏ ửng lên, cô đột ngột đứng lên, tựa như muốn che giấu một điều gì đó, nên hướng về phía sau rừng cây đi tới.
Men theo những phiến đá trải thành những bậc thang dài lê thê, cô bị tiếng nước chảy róc rách hấp dẫn, không nhịn được cởi giày ra, bước vào lòng suối.
Một tay cô xách giày, một tay kéo váy, đi dọc theo dòng suối, làn nước lạnh như băng khiến cô nổi cả gai ốc.
Dọc theo bờ suối nở đầy những khóm hoa dại không biết tên, thuận tay cô hái một nhánh hoa màu hồng tím, vừa ngẩng đầu lên, tầm mắt của cô liền đối diện với cặp mắt thâm thúy của Vệ Tử Hiên, cô giật mình hoảng sợ, nhánh hoa đang cầm trên tay rơi vào giữa dòng suối.
"Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý muốn dọa em." Hắn vừa ngồi bật dậy từ tấm thảm, đi về phía cô, "Tôi chỉ không nhịn được khi nhìn thấy em đang đứng ngây ngẩn cả người."
Kỷ Vân Vân mắc cỡ đến đỏ hết cả tai, cô không biết làm sao bèn cúi người xuống, vớt nhánh hoa nhỏ màu tím đang lượn quanh đôi chân trần của mình, cố gắng nói lảng sang chuyện khác: "Anh xem, những cánh hoa màu tím này dịu dàng, kiều diễm đến như thế, đúng thật là kiệt tác của tạo hóa."
Cô ngừng lại, cảm thấy vui sướng vì sự hồi phục thị lực của mình giống như một kỳ tích, quá khứ đã qua một lần nữa lại lướt qua tâm trí, trong khoảnh khắc, nước mắt đã làm mờ đôi mắt của cô.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Vệ Tử Hiên nở một nụ cười chân thành nhất.
"Nếu như không có anh, em không cách nào thấy vẻ đẹp của những đóa hoa này rồi, Tử Hiên, em thật sự không biết phải biểu đạt lòng biết ơn của mình đối với anh như thế nào cho đúng."
Sắc mặt của Vệ Tử Hiên đột nhiên trầm xuống, "Tôi không muốn em biết ơn." Giọng nói của hắn lạnh nhạt, lạnh lùng và có vẻ xa cách.
Vẻ mặt Kỷ Vân Vân ngây ngẩn nhìn hắn, không hiểu mình đã nói sai cái gì, "Em thật sự biết ơn anh. . . . . ."
"Chính vì nguyên nhân đó mà em chịu chăm sóc cho tôi sao? Chính là lý do mà em sẵn sàng lên giường để sưởi ấm cho tôi sao?" Hắn gằn từng chữ hỏi.
Kỷ Vân Vân một lần nữa khuôn mặt lại đỏ bừng, bất lực xua xua cả hai tay, "Không phải như thế!"
"Đây chính là nguyên nhân mà em sẵn sàng cùng tôi ra ngoài ăn cơm dã ngoại sao? Bởi vì biết ơn?" Vệ Tử Hiên không chút để ý tới lời giải thích của cô, không chút thương tình nói tiếp.
"Cho dù vì lý do muốn tỏ lòng biết ơn nên mới cùng anh đi chơi, vậy có gì không đúng? Anh cũng là vì muốn bù đắp cho những sai lầm của Trọng Kiệt, nên mới đối xử tốt với em, không phải sao?"
"Từ khi em đến nhà tôi, thời gian ở cùng Trọng Kiệt có lẽ không ít nhỉ Nghe bác Vương nói, dường như hai người ở bên nhau rất vui vẻ!"
Kỷ Vân Vân trợn mắt ngơ ngẩn nhìn hắn."Em và Trọng Kiệt ở cùng một nhà, không thể nhìn thấy nhau mà nhắm mắt làm ngơ được!"
"Hừ! Ở cùng một nhà? Em không phải không biết chứ? Trọng kiệt có một căn hộ ở khu Đông, bình thường mọi khi không ở trong nhà!"
"Vậy. . . . . . Có lẽ vì anh ấy muốn ở cùng với em!" Kỷ Vân Vân nhún vai nói.
"Vậy em thì sao? Em vẫn còn yêu nó sao?" Ánh mắt hắn dường như muốn bắn ra tia lửa.
Kỷ Vân Vân hất cằm lên, bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào hắn.
"Có lẽ thế." Cô tỉnh bơ nói, ít nhất, cô hy vọng mình cứ tỉnh bơ như thế.
"Vân Vân, em thật sự chưa đủ thông minh!"
"Em đối với Trọng Kiệt có cảm giác gì, có quan hệ với anh sao?"
Đôi mắt của hắn hơi nheo lại, "Bởi vì tôi biết nó muốn quay lại với em."
"Sao anh biết được? Hai người đã rất lâu không gặp nhau rồi!"
"Tôi. . . . . ." Hình như hắn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên lại ngừng lại, "Tôi hiểu nó rất rõ."
Kỷ Vân Vân nhìn chằm chằm vài hắn một hồi lâu, "Hai người vì sao lại ghét nhau như thế?"
Vệ Tử Hiên mím chặt miệng, "Tôi chưa bao giờ nói là tôi ghét nó."
"Khẩu thị tâm phi!" (Nghĩ một đường nói một nẻo)
"Trọng kiệt muốn như thế nào, đó là chuyện của nó, tôi không muốn hao phí sức lực vào những chuyện này. Hiện tại tôi chỉ muốn biết em có cảm giác như thế nào với nó mà thôi."
Cô dừng một lát, nhìn hắn một hồi lâu, rồi nhẹ nhàng thở dài.
"Tử Hiên, vết thương của anh còn chưa khỏi, vào lúc này, em không muốn tranh cãi với anh! Em và Trọng Kiệt gặp lại nhau cũng đã là chuyện của một tuần trước rồi, khoảng hơn một năm nay, em cũng chưa từng gặp lại anh ấy, làm sao em có thể biết được cảm giác của mình đối với anh ấy như thế nào chứ?"
"Hừ! Khi Trọng Kiệt gọi điện thoại cho tôi, lại không nói như vậy. . . ." Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, rồi đưa tay cầm lấy cánh tay nhỏ bé của cô, muốn kéo cô ra dòng suối nhỏ.
Không ngờ, hai chân cô mất thăng bằng, cả cơ thể ngã vào trong lòng hắn.
Đột nhiên tiếp cận gần sát như thế khiến nhịp tim cô đập dồn dập, cô ngẩng đầu lên, nhận thấy ánh mắt của Vệ Tử Hiên thay đổi, nhịp tim cô lại càng đập nhanh hơn, cố gắng muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn, nhưng hai tay của hắn lại gắt gao ôm chặt lấy cô.
"Sáng nay khi nhìn thấy em đi vào phòng ăn, tôi đã muốn làm như vậy rồi. . . . . ." Đầu của hắn từ từ cúi thấp xuống .
Kỷ Vân Vân không nói gì khép chặt đôi mắt, không biết có phải mình bị thôi miên rồi hay không, cô cảm thấy bờ môi của hắn nhẹ nhàng phớt qua môi cô, rồi sau đó phủ chụp thật chặt lên môi cô. . . . . .
Vân Vân không kìm lòng được trở nên run rẩy, sự kích thích mãnh liệt cùng choáng váng tấn công cô cùng một lúc, khiến cô có phần đứng không vững, sức lực toàn thân dường như đều bị giờ khắc này rút thật sạch sẽ.
Mặt trời dường như biến mất, những chú chim cũng ẩn mình, tiếng suối chảy róc rách cũng như ngừng lại. Toàn bộ cảm giác của cô lúc này chỉ cảm nhận được Vệ Tử Hiên. Mãi cho đến bây giờ cô mới hiểu được, thì ra cô chờ đợi nụ hôn này, chờ đợi đã rất lâu rồi. . . . . .
Đột nhiên, Vệ Tử Hiên đẩy cô ra, Kỷ Vân Vân nhất thời đứng không vững, thiếu chút nữa ngã vào lòng suối, may mà hắn lại rất nhanh vươn cánh tay dài ra mạnh mẽ kéo cô lại. Hắn nắm tay cô thật chặt, đôi môi mím lại thành một đường thẳng.
Kỷ Vân Vân hốt hoảng nhìn hắn, ánh mắt sợ hãi và bối rối.
Hắn làm như vậy là có ý gì? Cô thật sự không thể giải thích được vì sao phản ứng của hắn đột nhiên lại thay đổi như thế.
"Lúc Trọng Kiệt hôn em, em cũng sẽ có phản ứng như thế này sao? Nó cũng giống như tôi đánh thức dục vọng của em sao? Vân Vân, hãy nói cho tôi biết!"
Vẻ