“Sao nào, bị cự tuyệt rồi sao?"
Trần Dịch đứng ở phía sau tay đút túi quần, Lệ Thiên Minh nhìn lại, cau mày nói: “Anh đến làm gì?"
“Đương nhiên là để cùng Đường Thanh Tâm uống say giải tỏa phiền muộn rồi! Lệ Thiên Minh, Trần Dĩnh đang đợi, cậu mau qua đi!"
Một tia thù địch lóe lên trong mắt Lệ Thiên Minh, anh lập tức tiến đến túm lấy cổ áo anh đưa ra lời cảnh cáo: “Trần Dịch, anh đã chạm đến giới hạn của sự kiên nhẫn trong tôi rồi đấy.
Nếu không muốn sau này gặp nhau khó xử ít nhất đừng làm mấy hành động chướng mắt này.
Còn nếu anh làm tổn thương cô ấy một lần nữa, tôi nhất định sẽ khiến nhà họ Trần phải hối hận".
Lời cảnh báo của Lệ Thiên Minh khiến Trần Dịch bật cười.
Người đàn ông trước mặt dường như không lường được tình hình, tình hình hiện tại không còn nằm trong tầm kiểm soát của anh ta nữa.
Sau đêm nay, anh ta và Trần Dĩnh.
Quên đi, cứ đợi cho đến khi mẹ của Thanh Tâm được chôn cất đã.
Anh liếc mắt nhìn, sau khi anh rời đi, Trần Dịch gõ cửa phòng Đường Thanh Tâm, ngay khi anh ta nghĩ rằng cô sẽ không thể mở cửa, Đường Thanh Tâm bước ra, chiếc váy trắng mỏng tang khiến anh ta cảm thấy rất nóng trong người.
"Sao lại là anh?"
"Tôi tới gặp cô.
Lúc trước tôi đi công tác, người giúp việc nói cô tới tìm tôi đúng không?"
Giọng điệu của Trần Dịch đầy hối hận, Đường Thanh Tâm lắc đầu gượng cười, bây giờ nói gì cũng muộn, mẹ cô đã đi rồi.
Nhà tang lễ vẽ một bức chân dung phóng đại trong tiền sảnh, tang lễ được tổ chức vào ngày sau đó, cô chỉ đơn giản là sắp xếp phòng tang rồi ngồi một mình ngồi trước bức chân dung của mẹ uống đến say sưa.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Dịch cảm thấy cô thật sự rất đáng thương, lần đầu tiên anh ta cảm thấy mình thật vô liêm sỉ, vì mục đích của bản thân mà bắt nạt cô.
Giờ đây, anh ta bất lực để kiểm soát tình hình.
Lệ Thiên Minh ngồi trong xe nhìn đèn trên lầu, sắc mặt đờ đẫn, hồi lâu mới lên tiếng: “Về nhà."
Về nhà, trở về ngôi nhà ngột ngạt ấy, ban ngày phải giải quyết công việc chính, ban đêm phải đối mặt với sự cằn nhằn của mẹ, anh thực sự cảm thấy rất mệt mỏi.
Đột nhiên, khi vừa bước vào nhà, anh đã nghe thấy Trần Dĩnh đang nói đùa với mẹ anh nên không nhìn họ.
“Lệ Thiên Minh!”
Trương Mỹ Lan đang nói chuyện rất vui, sau khi nhìn thấy Lệ Thiên Minh liền tức giận, cẩn thận hỏi: “Con sao vậy? Vừa về đến nhà đã mặt nặng mày nhẹ".
“Bác ơi, Thiên Minh có thể là do mệt mỏi.
Dù sao công ty cũng rất bận".
Trần Dĩnh không thể không nói thay cho anh, Trương Mỹ Lan mỉm cười quay sang vỗ vai cô, cau mày nhìn Lệ Thiên Minh: "Nhìn đi, Trần Dĩnh đến tận đây chơi lại phải đợi con cả vài tiếng đồng hồ".
Lệ Thiên Minh liếc Trần Dĩnh một cái, cười chế giễu: “Mấy tiếng ư? Cô Trần đây chả thiếu thốn cái gì, vài tiếng đồng hồ, có tính là gì!"
"Đứa trẻ này!”
Trương Mỹ Lan sợ Trần Dĩnh sẽ tức giận, đang định dạy bảo Lệ Thiên Minh thì bị Trần Dĩnh chặn lại, người đàn ông đã nhấc chân đi vào phòng làm việc.
“Bác gái, để cháu nói chuyện một mình với anh ấy!"
Trần Dĩnh là người học nhiều biết rộng, điều này làm Trương Mỹ Lan rất yêu quý, nếu không phải vì nhà họ Lệ, bà cũng không cần muộn vậy rồi vẫn phải tiếp Trần Dĩnh.
Đứa trẻ Lệ Thiên Minh này lúc nào cũng không hiểu chuyện tình cảm như thế, nhìn Trần Dĩnh với ánh mắt lạnh lùng, điều này làm bà rất lo lắng.
Trương Mỹ Lan muốn mượn tài chính của nhà họ Trần, nhưng Lệ Thiên Minh luôn không đồng ý, cũng bởi vì Trần Dĩnh luôn thích thằng bé, nếu không, bình thường mọi chuyện đã xong rồi.
Trần Dĩnh không ngốc.
Cô ta biết mình muốn thứ gì.
Lệ Thiên Minh là ước mơ của cô ta.
Chỉ cần cô ta vẫn tiếp tục u mê, thì bà vẫn có thể tiếp tục thực hiện kế hoạch nho nhỏ này.
Bất kể Lệ Thiên Minh có đặt cô ta trong tim hay không, cô ta vẫn muốn lấy người đàn ông này.
Ngồi trong phòng làm việc, Lệ Thiên Minh nhìn thông tin và hình ảnh trên màn hình máy tính với vẻ mặt nghiêm túc.
“Cốc cốc!”
Trần Dĩnh bước vào với một tách trà nóng, vừa bước vào, cô ta đã đụng phải đôi mắt lạnh lùng của anh liền cảm thấy lạnh toát từ dưới chân.
“Cô Dĩnh còn muốn làm gì nữa? Muốn bỏ thuốc tôi hay là muốn nghe lén tôi nói chuyện điện thoại?"
Trần Dĩnh đặt trà lên bàn, ngồi đối diện với anh ta với thái độ thờ ơ.
“Lệ Thiên Minh, tôi biết anh không vui, nhưng con người không thể quay về từ cõi chết.
Cho dù tôi có