“Đường Thanh Tâm, tôi biết cô hận tôi, tôi cũng hận bản thân mình, không thể bảo vệ tốt đứa con của chúng ta, chẳng qua nếu như vì vậy mà khiến cô đi vào vòng tay của nhà họ Trần, cả đời này tôi đều sẽ không tha thứ cho cô, cô nghe rõ chưa, tôi không cho phép cô qua lại với Trần Dịch".
Ánh mắt người đàn ông thâm thúy và u ám, nhìn chăm chăm Đường Thanh Tâm, câu nói này không phải trưng cầu ý kiến của cô, mà là ra lệnh cho cô, điều này khiến Đường Thanh Tâm rất không thoải mái.
"Đinh!”
Thang máy đến tầng một, Đường Thanh Tâm giơ chân liền xông ra ngoài, không để cho anh do dự chút nào, cả người lao nhanh như gió dần dần biến mất trong tầm nhìn.
Lệ Thiên Minh nhìn về hướng cô, sắc mặt đen lại, gọi một cuộc điện thoại, không biết bên kia đã nói gì, tóm lại sắc mặt của anh có chút sáng tỏ.
“Không vội, các người mang nhân chứng trở về trước, không mang về được thì ghi âm, tóm lại là công bố toàn bộ những gì bọn họ đã làm, như vậy bọn họ cũng chối cãi không nổi nữa".
Giọng nói của anh giống như quỷ mị vang dội trong đại sảnh, lúc này đã là giữa trưa, sau khi Đường Thanh Tâm xông ra ngoài mới nhìn thấy xe thể thao ở bên đường, Trần Dịch thò đầu ra cửa sổ vẫy tay về phía cô.
"Thanh Tâm!"
Sự lãng mạn vừa rồi của anh ta khiến toàn bộ người trong công ty đều đang nghị luận, bây giờ gặp lại Trần Dịch, Đường Thanh Tâm cố ý vòng qua anh ta sau đó đi về về phía đường đối diện.
Biết trong lòng cô có oán trách, Trần Dịch mở cửa xe, chạy chậm đuổi theo, cuối cùng thì đứng trước mặt cô ngăn cô lại.
“Cô chủ Thanh Tâm, xin hỏi là có thời gian nể mặt tôi mà nhận lời ăn cơm trưa không?"
Trên khuôn mặt nghiêm túc lóe lên một nụ cười nhàn nhạt, Đường Thanh Tâm nâng mắt nhìn anh ta, giọng điệu lạnh nhạt: “Anh Trần Dịch, bởi vì anh muốn lấy lòng mọi người, hại tôi bị ông chủ khiển trách, chuyện này sao có thể là một bữa cơm liền có thể giải quyết được?"
"Nếu như một bữa cơm không được, vậy thì hai bữa".
Không giải thích gì, liền kéo tay cô, dẫn cô quay lại trong xe, quay đầu nhìn thấy bóng dáng của Lệ Thiên Minh, khóe miệng người đàn ông hiện lên một tia ý cười.
Đường Thanh Tâm ngồi ở bên cạnh, Trần Dịch đưa tư liệu vào tay cô: “Vụ án của Đường Tuyết Mai đã thẩm tra xử lí rồi, đang được tạm tha để chữa bệnh, cô ta ở trong trại tạm giam suýt chút nữa sảy thai".
Đường Thanh Tâm hừ lạnh một tiếng: "Suýt chút nữa chính là không có, cô ta may mắn như vậy lại có thể được tạm tha để chữa bệnh, chắc hẳn vụ sảy thai này cũng là cô ta tự biên tự diễn đi?"
Trần Dịch ra hiệu tài xế lái xe, một bên giải thích một bên lật điện thoại ra cho cô xem, bên trên này là video Đường Tuyết Mai ở bệnh viện, nhìn sắc mặt cô ta căn bản không giống như là bị bệnh, còn sảy thai, phỏng chừng cũng chỉ là mượn cớ."
Dựa vào bản lĩnh của nhà họ Lệ, vớt cô ta ra khỏi đó thì vẫn có thể làm được.
Cảnh trong video vừa lóe qua, Đường Thanh Tâm nhìn thấy khuôn mặt của Lệ Bách Nhiên, người đàn ông cô không thể quen thuộc hơn, lúc này lại liếc nhìn người phụ nữ trên giường bệnh, mặc dù chỉ là thoáng qua chốc lát, Đường Thanh Tâm vẫn là nắm bắt được ánh mắt chán ghét của Lệ Bách Nhiên trong ống kính.
Trả lại điện thoại cho anh ta, Trần Dịch thấy vậy liền tiếp tục đưa ra điều kiện có lợi.
“Theo như tôi được biết, Đường Tuyết Mai mặc dù được tạm tha để chữa bệnh, chẳng qua là bị hạn chế ra nước ngoài, hơn nữa nhà họ Lệ cũng rất không vừa lòng với cô ta, cô cần tôi giúp gì thì cứ nói thẳng”.
Trong lòng Đường Thanh Tâm đã có kế hoạch, đối với Đường Tuyết Mai mà nói, không có con cũng không quan trọng, quan trọng nhất là không thể không có tiền, cô ta gả cho Lệ Bách Nhiên không phải là vì tiền sao, hơn nữa, cuộc hôn nhân khi xưa kia nói không chừng cũng chính là một âm mưu.
“Trần Dịch, anh nói những chuyện này tôi tự có tính toán, tôi chỉ hỏi anh một câu, hợp tác sau này của chúng ta nếu như bởi vì quan hệ của em gái anh mà gặp phải trở ngại, anh sẽ xử lí như thế nào?"
Nói cho cùng, Đường Thanh Tâm chỉ là muốn Trần Dịch cho cô một cam kết, mặc dù hai nhà đều là mục tiêu trả thù của cô, chẳng qua ở bên cạnh Trần Dịch thì cô có chút bị động.
Nói cách khác, Đường Thanh Tâm không nắm bắt được anh ta, người đàn ông này thực sự khiến cô nhìn không thấu, một giây trước còn thổ lộ nỗi lòng nội tâm với cô, một giây sau liền có thể bỏ rơi cô không quan tâm không hỏi han, quan hệ không ổn định như vậy không phải là Đường Thanh Tâm muốn.
Trần Dịch nhìn cô thật sâu: “Thanh Tâm, quyền chủ động chủ trì quan hệ của chúng ta nằm trong tay cô, tôi