"Chủ tịch Thiên Minh, Đường Thanh Tâm đi rồi, anh xem số tiền vi phạm hợp đồng này...."
“Lấy danh nghĩa của cô ấy mở một thẻ ngân hàng gửi tiền vào trong đấy rồi đưa cho tôi”.
Lệ Thiên Minh đứng trước cửa sổ nhìn xe dưới lầu rời đi, trong lòng rất đau khổ, người phụ nữ ngốc nghếch này hận anh đến như vậy sao, nguyện ý làm con tốt của Trần Dịch sao?
Mười bảy tỷ, Đường Thanh Tâm, tình cảm của chúng ta chỉ đăng giá mười bảy tỷ thôi sao!
Lệ Thiên Minh nhắm chặt mắt, khi mở mắt ra là một mảng lạnh lẽo.
Cuộc chiến với nhà họ Trần đã bắt đầu, tất cả các con át chủ bài của anh đều đã nắm chắc, Đường Thanh Tâm, em đừng để tôi thất vọng.
Một tháng sau.
Đường Thanh Tâm xuất hiện ở Công ty Trần Hưng với tư cách là trợ lý riêng của Trần Dịch, nhưng không phải được tuyển chọn chính thức Công ty Trần Hưng, mà được vào với tư cách là một nhân viên được cá nhân Trần Dịch tuyển dụng.
Trong vòng một tháng vụ bê bối của Trần Dĩnh dần tan thành mây khói, biết Đường Thanh Tâm đ ến công ty cô ta cũng sống chết đòi đến công ty.
"Trợ lý Thanh Tâm, đây là tài liệu mà chủ tịch Trần Dịch cần, làm phiền cô photo ra !"
"Trợ lý Thanh Tâm, tài liệu cuộc họp lúc mười giờ tại sao vẫn chưa chuẩn bị xong? Nhanh lên!"
“Trợ lý Thanh Tâm, đi mua trà chiều cho mọi người, tôi mời mọi người!"
Đối mặt với nhiều yêu cầu không thuộc phạm vi công việc của Trần Dĩnh, Đường Thanh Tâm đã làm tất cả, nhưng mua trà chiều, xin lỗi, cô không có thời gian cũng chẳng có sức lực mà đi.
Thấy Đường Thanh Tâm còn chưa đứng dậy, Trần Dĩnh đi tới trước mặt cô, duỗi móng tay màu đỏ nhẹ nhàng đặt lên bàn cô: "Trợ lý Tâm, tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô không nghe thấy gì à?"
Đường Thanh Tâm ngẩng đầu nhìn cô gái này, cau mày nói: "Xin lỗi, tôi chỉ là trợ lý của chủ tịch Trần Dịch chứ không phải là trợ lý của cô!"
“Cô dám lên mặt với tôi à? Cái chức trợ lý này của cô mỗi ngày đều không có việc gì phải làm, bảo cô đi mua trà chiều.
Cô còn lôi anh tôi ra làm lá chắn à!"
"Bốp!"
Đường Thanh Tâm đập mạnh xuống mặt bàn ném sắp tài liệu lên trước mặt cô ta: "Trần Dĩnh cô đừng có quá đáng! Nhiệm vụ công việc của tôi, tôi không phải báo cáo với cô.
Cô rảnh như vậy thì tự đi mua đi, đừng đến làm phiền tôi!"
“Cô còn dám nói như thế với tôi à, được đấy!”
Trên mặt Trần Dĩnh rất tức giận quay người bỏ đi cô ta nhất định không bỏ qua chuyện này.
Đường Thanh Tâm cuối cùng cũng được yên tĩnh, ngồi phân tích tư liệu trước mặt, chuẩn bị cho ngày mai đi gặp khách hàng.
"Ting Ting!"
Có tin nhắn gửi đến điện thoại, trong lòng Đường Thanh Tâm có chút tức giận.
Bọn cho vay nặng lãi chết tiệt này đã nói rõ là ngày kia sẽ trả hết, giục cái gì mà giục!
"Cô Thanh Tâm, tám giờ tối nay ở quán Bar Night Beauty, không gặp không về, nhớ mang theo tiền".
Đường Thanh Tâm hít sâu một hơi, những người này còn có chút tinh thần khế ước sao?
May mà số tiền Trần Dịch đưa đủ, tối nay sẽ chấm dứt với bọn họ!
Cô nhìn thời gian, đã đến giờ tan làm rồi, Đường Thanh Tâm thu dọn chuẩn bị về, dù ở đâu cô cũng sẽ không tăng ca.
Đường Thanh Tâm bước ra khỏi tòa nhà không hề hay biết người phụ nữ đằng sau cô cứ nhìn chăm chăm cô lộ ra nét cười lạnh lùng.
Đường Thanh Tâm, đồ đê tiện nhà cô không biết sẽ trông như thế nào!
Tại Night Beauty Bar, đúng tám giờ Đường Thanh Tâm xuất hiện, vừa bước vào cô đã cau mày với tiếng nhạc chói tai, thỉnh thoảng lại có đàn ông đến bắt chuyện với cô.
Lần đầu tiên Đường Thanh Tâm cảm thấy mình rất được đàn ông chú ý, nhưng bây giờ cô không cần sự quan tâm này.
Bước tới phòng đã đặt sẵn, Đường Thanh Tâm lại nhìn thấy tên đầu trọc lần trước, lấy một tấm thẻ ngân hàng trong túi ra rồi đưa cho ông ta.
“Cô Thanh Tâm không cần vội, ngồi xuống hai chúng ta uống một ly, từ từ tính”.
Tên đầu trọc không nhận thẻ, chỉ sai người cầm máy tính tính toán, đồng thời đẩy ly nước trắng đến trước mặt cô.
Đường Thanh Tâm liếc nhìn ông ta, trong thẻ của cô có ba tỷ rưỡi, tính thế nào cũng đủ.
Tiếng gõ gõ bàn phím máy tính khiến cô kích động, lông mày không khỏi nhíu mày: "Không đúng, lãi suất hàng tháng là ba mươi phần trăm, sao ông có thể tính nhiều như vậy!"
Bây giờ con số trên máy tính đã vượt quá ba tỷ rưỡi, Đường Thanh Tâm lập tức chặn lại, tên đầu trọc cười: “Cô Thanh Tâm, cô nhớ nhầm rồi, lãi suất hàng tháng là ba mươi phần trăm thì bọn tôi lấy gì mà ăn? Lãi mẹ đẻ lãi con, đến bây giờ đã lên hơn mười tỷ rồi, cô có mang đủ tiền không?"
“Vớ vẩn! Hợp đồng đã ghi rõ là ba mươi phần trăm, các người định lật lọng à".
Tên đầu trọc và đám đàn em của ông ta đều cười và