Sau khi cô ta đi, Đường Tuyết Mai mới lấy tờ chi phiếu ra, đếm con số không ở trên đó, vui tới khóe miệng không khép lại được.
Ba mươi lăm tỷ đấy!
Cả đời này đến khi nào cô ta mới có thể có được nhiều tiền như vậy chứ?
Không ngờ Đường Thanh Tâm lại đáng giá như vậy, thu được một khoản kếch xù, nếu để Đường Thanh Tâm biết sự trong sạch của cô là dùng tiền để chứng minh, chắc cô sẽ tức đến nỗi không ngủ nổi mất nhỉ?
Đường Tuyết Mai lấy tờ chi phiếu ra, nhìn rồi lại hôn nó, dáng vẻ giống y như một tên nhỏ mọn yêu tiền tham của.
Cô ta cũng phục chính mình, chỉ một chiều, bỏ ra chưa tới mười lăm triệu, vậy mà có thể kiếm được nhiều tiền như thế, lại còn khiến Đường Thanh Tâm bị ô nhục nữa, Đường Thanh Tâm, tôi xem sau này cô đắc ý kiểu gì, cô đấu với tôi kiểu gì!
Đường Tuyết Mai cất tờ chi phiếu đi, ngủ một giấc thật ngon.
Còn Lệ Thiên Minh ở bên ngoài cửa vẫn đứng ở hành lang một lúc lâu, lúc này mới đẩy cửa đi vào.
Đường Thanh Tâm sớm đã tỉnh rồi, khoảnh khắc cô mở mắt ra, nhìn thấy toàn một màu trắng, cô hít sâu một hơi, giơ tay mình lên, vẫn hơi cứng, cô sờ trán mình, tay chạm vào mảnh vải như khăn xoan, cô nghĩ chắc trên đầu cô cũng bị thương rồi.
Cô nghĩ là cảnh tượng trước khi ngất đi đó, cảm thấy bụng mình lại đau dữ dội, cả người vô cùng khó chịu.
“Cót két!”
Cửa đã mở ra, người đàn ông nhanh chóng đi về phía cô: “Em không sao chứ? Anh nghe nói em bị vậy thì lập tức đi tới, xảy ra chuyện cũng không biết gọi điện cho anh nữa."
Trần Dịch cố ý chỉ trích, Đường Thanh Tâm đang định mở miệng giải thích thì liền nhìn thấy Lệ Thiên Minh đi vào.
“Kêu anh canh chừng, sao anh lại để người khác tự tiện đi vào?”
Trợ lí ở bên cạnh cúi đầu hoảng sợ, Lệ Thiên Minh phất tay kêu anh ta đi ra, lúc này anh ta mới cúi đầu, thở phào đi ra ngoài.
Thấy Lệ Thiên Minh nghiêm khắc kêu coi mình như người bảo vệ, giám sát của Đường Thanh Tâm, Trần Dịch không cười nữa: "Chủ tịch Lệ quản cũng hơi quá rồi đấy, Thanh Tâm là người tự do, cũng đâu phải thứ gì đó thuộc về anh, sao nào, đi thăm bệnh cũng phải hỏi sự đồng ý của anh?"
Đường Thanh Tâm thấy hai người vừa gặp nhau là đầu mùi khói lửa, đầu cô đau không thôi.
“Chủ tịch Trần không phải đang đấu sứt đầu mẻ trán với chủ tịch Thẩm hay sao, bây giờ chủ tịch Thẩm đang bàn luận về hạng mục hợp tác mới ở công ty Trần Hưng, trái tim của chủ tịch Trần cũng lớn thật đấy, lại còn có thể rảnh rỗi chạy tới nơi này nữa".
Khuôn mặt Trần Dịch biến sắc, thấy dáng vẻ này của anh ta, Lệ Thiên Minh lại càng thêm dầu vào lửa: "Sao chủ tịch Trần còn không biết ư? Chân trước anh đi, chân sau chủ tịch Thẩm đã tới, nếu như thuận lợi mà nói thì bây giờ chắc đang xem xét hợp đồng, chuẩn bị ký kết rồi".
Trần Dịch cắn chặt răng, nắm chặt tay lại, gân xanh trên mặt lộ ra hết, Đường Thanh Tâm không nhịn được mà nói: “Công ti có chuyện thì anh mau đi đi, đừng bỏ lỡ cơ hội này".
Trần Dịch nghe vậy thì lập tức đứng dậy rời đi, khi ra đến cửa anh mới nhớ ra, anh kêu Đường Thanh Tâm yên tâm, anh sẽ giải quyết vấn đề này nhanh thôi.
Lệ Thiên Minh nghe vậy thì lườm anh ta một cái, đợi sau khi anh ta đi, anh
đưa tờ chi phiếu cho Đường Thanh Tâm xem.
“Ba mươi lăm tỷ?”
Đường Thanh Tâm không hiểu ý của anh lắm?
Lệ Thiên Minh ngồi xuống, nói cho hết mọi chuyện.
Đường Thanh Tâm không nhịn được mà hít sâu một hơi, sau đó vội vàng định ngồi dậy đi tìm Đường Tuyết Mai nói lí lẽ, nhưng lại bị Lệ Thiên Minh ấn xuống.
“Ba mươi lăm tỷ mua về được sự trong sạch của em tôi cảm thấy vẫn đáng thế nhưng số tiền này tôi để nhờ ở chỗ Đường Tuyết Mai, sớm muộn tôi cũng sẽ lấy lại thôi".
Đường Thanh Tâm không hài lòng: “Lệ Thiên Minh, sự trong sạch của tôi không phải dựa vào tiền, thứ tôi muốn là sự thật".
"Sự thật là em đã bị kiện tội hãm hại, hơn nữa chứng cứ lại không có lợi cho em, vậy nên chuyện dùng tiền giải quyết được sẽ không còn là chuyện nữa.
Đường Thanh Tâm, em nhớ kỹ, tôi là chủ nợ của em, tôi giải quyết thế nào thì em phải nghe theo hết".
Đường Thanh Tâm cạn lời, bây giờ cả người cô đều rất đau, ngoài miệng là vẫn có thể nói với anh được hai câu ra thì chẳng thể làm gì được nữa.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, trong lòng Lệ Thiên Minh rất đau, anh bất
giác đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: “Thanh Tâm, thật ra..."
“Lệ Thiên Minh, cảm ơn anh, ba mươi lăm tỷ của anh tôi sẽ nghĩ cách trả cho anh”.
Lời cô nói đã chặn họng lời Lệ Thiên Minh định nói lại, người đàn ông thu lại sự dịu dàng trên gương mặt, đổi sang dáng vẻ thương nhân: “Ba mươi lăm tỷ