"Giám đốc Nhiên, anh không biết người phụ nữ đó đâu, cô ta vừa gặp em một lần đã đòi đuổi em đi.
Cô ta dựa vào cái gì chứ?"
Cô ta giữ chặt lấy cánh tay của Lệ Bách Nhiên và gọi anh ta là giám đốc Nhiên.
Sắc mặt của Lệ Bách Nhiên rất khó coi.
Đến khi nhìn thấy Đường Thanh Tâm, anh ta mới vội vàng rút tay ra, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng hốt.
“Thanh Tâm, em đến rồi sao?"
“Hai người quen biết nhau".
Người phụ nữ kia kêu lên, cô lập tức kéo tay áo của Lệ Bách Nhiên, khuôn mặt vô cùng vui mừng: "Bách Nhiên, anh nói với cô ấy đừng đuổi em đi, em muốn ở lại Lệ Kình".
"Lệ Bách Nhiên, tôi muốn nói chuyện riêng với anh được không?"
Không ai để ý đến người phụ nữ điên cuồng kia.
Đường Thanh Tâm đưa ra lời đề nghị, Lệ Bách Nhiên đương nhiên nhận lời.
Lệ Bách Nhiên còn đẩy tay người phụ nữ kia qua một bên, ý bảo cô ta hãy ra ngoài trước đi.
Cô ta bĩu môi, hừ một tiếng rồi õng ẹo đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lệ Bách Nhiên mời cô ngồi xuống, rồi lấy một ly cà phê từ trong tủ lạnh ra mời cô nhưng cô không hề động tới.
Cô nhìn Lệ Bách Nhiên chăm chú, giống như đây là lần đầu tiên cô gặp anh ta.
Một lúc sau cô mới lên tiếng hỏi anh ta: “Lệ Bách Nhiên, anh và Trần Dịch..."
Đường Thanh Tâm tự nhiên cảm thấy mình không tiếp tục hỏi được nữa.
Cô còn do dự không biết nên nói thế nào để hai bên cùng không khó xử thì Lệ Bách Nhiên đã lên tiếng trước.
“Là anh, là anh chủ động tìm đến Trần Dịch".
Đường Thanh Tâm không dám tin vào tai mình, cô không ngồi được nữa, cô đứng dậy chất vấn Lệ Bách Nhiên.
Lệ Bách Nhiên cười, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ: "Vì sao ư? Đương nhiên là vì anh hận Lệ Thiên Minh".
Câu nói đó của anh ta khiến Đường Thanh Tâm vô cùng kinh ngạc.
Lệ Bách Nhiên hận Lệ Thiên Minh, nhưng Lệ Thiên Minh là chú anh!
“Anh hận Lệ Thiên Minh, mấy năm tình cảm của anh và em, Lệ Thiên Minh nói cướp là cướp được.
Tất cả là vì chú ta nhiều tiền hơn anh.
Rõ ràng chú ta biết mối quan hệ của anh và em, vậy mà vẫn còn ép em để lấy chú ta.
Chú ta không hề nghĩ đến cảm nhận của anh, đến thể diện của gia đình anh".
“Anh hận Lệ Thiên Minh, chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà chú ta loại anh ra khỏi dự án Long Hồ, khiến tất cả người trong công ty đều biết anh chỉ là đồ vô dụng".
"Anh hận Lệ Thiên Minh không tin tưởng em, khiến em mất con, khiến em về nhà muộn làm mẹ em bị người ta hại chết.
Anh hận tất cả mọi thứ của Lệ Thiên Minh”.
Lệ Bách Nhiên đưa tay ôm chặt lấy vai cô: "Thanh Tâm, em có biết trong lòng anh nỗi hận lớn như thế nào không? Lúc anh biết tin Lệ Thiên Minh gặp tai nạn, em không biết trong lòng anh cảm thấy vui như thế nào đâu.
Giây phút mà anh mong chờ bao lâu cuối cùng cũng đã đến”.
“Anh chủ động tìm đến Trần Dịch, tiết lộ số liệu cho anh ta biết, nhanh chóng hoàn thành mọi công việc trước khi Lệ Thiên Minh trở lại.
Điều anh muốn chính là khiến chú ta tức giận, nổi cơn lôi đình nhưng lại không thể làm gì được anh.
Em biết không, khuyết điểm lớn nhất của Lệ Thiên Minh chính là mềm lòng.
Bọn anh làm vậy với chú ta mà chú ta chỉ đuổi anh ra khỏi công ty.
Công sức che dấu suốt mấy năm nay thật sự không lãng phí".
Lệ Bách Nhiên càng nói càng phấn khích, đôi mắt anh ta phát sáng, cả người vô cùng kích động.
Còn Đường Thanh Tâm không khỏi lùi lại phía sau, trái tim như rơi xuống vực sâu.
“Lệ Bách Nhiên, anh thật sự khiến tôi phải thất vọng.
Mời anh lập tức ra khỏi công ty."
“Thanh Tâm!” Lệ Bách Nhiên ôm chặt lấy cô không buông: “Bây giờ anh đã ly hôn, em cũng ly hôn rồi.
Trên thế giới này không có ai yêu em hơn anh, chúng ta ở bên nhau đi."
"Anh buông tôi ra".
Lệ Bách Nhiên không hề quan tâm đ ến điều đó.
Anh ta giữ chặt lấy cô trong lòng và còn định hôn cô.
"Lệ Bách Nhiên, anh đừng để tôi phải hận anh suốt cả cuộc đời".
Lệ Bách Nhiên không quan tâm, anh ta để Đường Thanh Tâm xuống dưới người mình.
Những cái hôn điên cuồng không ngừng rơi lên khoảng da thịt lộ ra bên ngoài của cô.
Đường Thanh Tâm càng lúc càng sợ hãi, cô cố gắng kêu lên và chống cự, hy vọng có thể gọi được người bên ngoài tới giúp cô.
"Em đừng tổn sức nữa.
Cả tầng này của anh không có người, bây giờ là thời gian bọn họ ra ngoài gặp khách hàng.
"
"Lệ Bách Nhiên!"
Đường Thanh Tâm vô cùng tức giận, Lệ Bách Nhiên là tên khốn nạn, cả đời này cô cũng không tha thứ cho anh ta.
Lệ Bách Nhiên nghe tiếng hét của cô bỗng dưng ngây người ra nhưng anh ta ngay lập tức tiếp tục.
Đường Thanh Tâm nhân cơ hội đó ngẩng đầu, đập thẳng vào đầu của Lệ Bách Nhiên.
Lệ Bách Nhiên không đề phòng, bị cô đập trúng, anh ta đau đớn ngã sang một bên.
Đường Thanh Tâm cũng mơ mơ màng màng một hồi rồi mới vịn sô