Đường Thanh Tâm suy nghĩ một hồi, lấy từ trong túi ra một phong thư rồi đẩy qua, duỗi hai ngón tay ra gõ gõ vào mặt bàn.
"Bác sĩ, tôi chỉ muốn biết ai đã đưa cô ta tới, nói cho tôi biết tên, những thứ này đều là của cô".
Vị bác sĩ trẻ tuổi đưa tay ra bóp phong bì, nâng kính lên và nói cho cô biết một cái tên.
Đường Thanh Tâm sửng sốt trong lòng, đã rất lâu rồi chưa nghe thấy cái tên này, đã lâu cô còn tưởng rằng người này đã chết rồi, nhưng không ngờ chuyện như vậy lại xuất hiện.
Nếu như bà ta là người đã đưa Đường Tuyết Mai ra ngoài, vậy thì chuyện này không khó giải thích nữa.
Khi bước ra khỏi bệnh viện, tim của Đường Thanh Tâm đầy hoảng sợ, cô biết rằng nếu như đội cái mũ bệnh tâm thần lên thì Đường Tuyết Mai đã có thể thoát khỏi chế tài của pháp luật, làm sao cô có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra được.
Đường Thanh Tâm dốc hết sức là muốn để Đường Tuyết Mai phải chịu sự trùng phạt thích đáng, nhưng mọi thứ đã đi ngược lại mong muốn, người phụ nữ này luôn trốn thoát hết lần này đến lần khác, đôi khi cô than thở rằng, cho dù những người xung quanh cô giàu có giàu sang, thì cũng không có cách nào giúp cô đạt được như mong muốn, xét cho đến cùng thì bản thân cô không đủ mạnh mẽ.
Chỉ người phụ nữ có trái tim mạnh mẽ mới nhận được sự trân trọng, Đường Thanh Tâm không nghĩ rằng sự tốt bụng và yếu đuối của mình sẽ khiến đàn ông luôn yêu cô nhiều như vậy.
Lệ Thiên Minh đúng là người đàn ông mà cô từng yêu, chỉ là đứng trước hiện thực trước mắt thì anh cũng không hoàn toàn tin tưởng vào mình.
Điều này khiến Đường Thanh Tâm cảm thấy hơi lo lắng.
Một mình đi bộ trên con phố gần công ty của anh, định gọi cho Lệ Thiên Minh một cuộc điện thoại, thì một cơn đau nhói ở sau đầu, ngay sau đó không biết gì nữa cả.
Khi tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng, cô chỉ cảm thấy đầu của mình đang đau dữ dội, mọi thứ xung quanh đều khiến cô cảm thấy lạ lẫm.
Trần nhà màu tuyết trắng, ga trải giường màu trắng đen và chiếc đèn bàn nhỏ màu cam ở đầu giường, đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, một chiếc đồng hồ quả lắc được treo ở bức tường đối diện, thời gian đã điểm một giờ, Đường Thanh Tâm không khỏi nhíu mày với cách trang trí đơn giản như vậy, gần như cô không còn có thể phân biệt ở đây là ở đâu.
"Kít két!"
Màn đêm yên tĩnh bị âm thanh đột ngột này cắt ngang qua, Đường Thanh Tâm gần như sợ hãi hét lên và kéo chặt chăn bông quấn quanh người, ánh mắt nhìn chăm chăm vào chỗ cánh cửa.
Vài giây sau, bóng dáng một người phụ nữ xuất hiện trước mặt cô, Đường Thanh Tâm cau mày, nhìn người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt trước mặt với sắc mặt xanh mét.
"Là bà đưa tôi đến đây? Rốt cuộc là có mục đích gì?"
Người phụ nữ mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt, trông bà ta chỉ độ hơn bốn mươi tuổi, thực ra Đường Thanh Tâm biết bà ta trạc tuổi với mẹ mình, nhưng nếu được chăm sóc hợp lý thì trông còn rất trẻ.
Bộ sườn xám này thực sự làm nổi bật dáng người của bà ta, Đường Thanh Tâm đang nghĩ rằng nếu như mẹ mình vẫn còn sống, thì sẽ không tệ hơn bà ta là bao.
Người phụ nữ không khỏi bật cười khi thấy cô có vẻ phòng bị như vậy: "Cô sợ tôi sao? Nhưng cũng đúng, đã nhiều năm như vậy, tôi và cô lại gặp nhau ở chính nơi này, tôi vẫn còn nhớ cái lần đầu tiên gặp cô, thì cô luôn tỏ vẻ thận trọng với tôi, bảo vệ người phụ nữ sau lưng cô, giống như bảo vệ một châu báu, không ngờ rằng đã nhiều năm vậy rồi, mà cô còn tỏ vẻ như vậy với tôi.
"
“Đừng nói nhảm nữa, là bà đã đưa Đường Tuyết Mai đi sao? Cô ta vi phạm pháp luật thì phải bị trừng phạt, mà bà lại dùng cách này để đưa cô ta ra, cả đời này của cô ta sẽ vác theo cái tên bệnh nhân tâm thần, và cũng sẽ không có tương lai".
"Ha ha ha..."
Người phụ nữ bật cười, như thể vừa nghe được chuyện cười gì đó, lộ rõ vẻ chế nhạo Đường Thanh Tâm: "Như thế thì sao? Ít nhất thì đây là bùa hộ mệnh của con bé, dù sau này con bé có giết người, thì cũng có thể đùn đẩy!"
Trên khuôn mặt người phụ nữ nở một nụ cười xấu xa, đi đến trước mặt cô, vươn tay vỗ vào cằm cô, hung tợn nói: "Cho nên, nếu cô chết đi, thì cũng sẽ không có ai làm gì con bé cả, cô nói xem, làm sao thì mới có thể trút cơn hận