"Dựa vào đâu mà hai người thì có thể ngồi phòng VIP còn chúng tôi thì không? Giám đốc của các cô đâu? Bảo cô ta ra đây!”
Nghe thấy giọng nói đó, Đường Thanh Tâm lắc đầu, mắc bệnh tâm thần mà ăn nói rõ ràng mạch lạc thế, chẳng có vấn đề gì cả.
Vốn dĩ khi nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, Đường Thanh Tâm không định bận tâm, nào ngờ giây lát sau cảnh cửa phòng VIP đã bị đạp bật ra.
Đường Tuyết Mai hung hãng đứng trước cửa, túm cổ áo nhân viên phục vụ lớn giọng chất vấn.
"Cô nói rõ ràng cho tôi nghe xem, tại sao họ có thể dùng phòng VIP còn chúng tôi thì không?”
Cô ta mặc một bộ đồ cao cấp được may đo riêng, đẹp thì có đẹp nhưng cách xử sự có vô lý quá chăng? Thấy người phụ nữ bắt thình lình xông vào, Linda đứng bật dậy mắng vốn, "Cô gì ơi, cô nói nghe vô lý thế, dĩ nhiên là ai đến trước thì được trước, cô đến muộn hết phòng VIP rồi thì sao có thể trách cứ người khác được? Nếu như thật sự muốn được ngồi phòng VIP thì mời lần sau đến sớm cho! Không thì ra ngoài đợi đi, cứ gào lên sinh sự rồi xông vào đây làm ảnh hưởng đến bữa ăn
của người khác rất là mất lịch sự đấy!"
Nhìn bề ngoài tuy Linda có vẻ mềm yếu nhưng hể lên tiếng là không tha cho ai, không đợi Đường Tuyết Mai phản bác lại, cô ấy đã một lần nữa cất giọng nói: “Đều là bỏ tiền ra đến ăn cả, cô lấy đâu ra can đảm mà hung hãng vênh váo thế, còn túm cổ áo người ta lôi kéo, tôi thấy cô là loại vô văn hóa, kiểu người như cô đáng bị bóc phốt”.
Dứt lời, cô gái lấy điện thoại di động ra chĩa về phía Đường Tuyết Mai chụp liên tiếp, Giản Hồng Diệp thấy thế vội vàng bước tới cướp lấy chiếc di động, không thể để đoạn phim được lan truyền ra ngoài, nếu Trần Hiền mà thấy được thì chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Linda nào phải đối thủ của bà ta, thấy bà ta sắp cướp được đến nơi, Đường Thanh Tâm quay lại vớ chén nước trên bàn hất tới, bên trong đựng nước nóng, Giản Hồng Diệp bị tạt cả cốc nước bỏng rát kêu ré lên.
“Giám đốc, nhà hàng các anh tiếp đãi khách
như thế này đấy à?"
Đường Thanh Tâm không nổi giận nhưng vẫn uy nghiêm, đặt mạnh chiếc chén trở lại bàn, làm cho hai mẹ con Giản Hồng Diệp ngẩn người, lúc này mới nhìn thấy Đường Thanh Tâm, Đường Tuyết Mai thấy thế mới thả cổ áo của nhân viên phục vụ ra, đẩy người quản lý tiền sảnh đang định xin lỗi sang một bên, hâm hâm đi đến trước mặt cô.
“Con khốn, chúng ta lại gặp nhau rồi, ba năm qua có tiến bộ ra trò đấy nhỉ!"
Đường Thanh Tâm liếc mắt nhìn cô ta rồi nói với Giản Hồng Diệp: "Chén nước này xem như trả lại cho cái đêm của ba năm trước bà đã trói tôi, giờ tôi mới nhớ ra chén nước vừa rồi nóng, thông cảm nhé!"
“Đường Thanh Tâm, con khốn nạn này, cô có biết tôi là ai không? Tôi giết cô".
"Chẳng phải là bị tâm thần à? Có tin tôi gọi một cuộc điện thoại cho trại thương điên bảo rằng bệnh cũ của cô tái phát làm náo loạn trị an xã hội, cần được đưa trở lại bệnh viện điều trị lại từ đầu không? Thiết bị y tế của bệnh viện ấy chắc là cũ lắm rồi, không biết liệu có xảy ra tình trạng ngược đãi bệnh nhân không nữa?”
Khi nói những lời này, Đường Thanh Tâm cảm nhận được một cách rõ ràng rằng Đường Tuyết Mai khẽ rùng mình, lẽ nào thời gian ở trong đó cô ta bị ngược đãi thật?
Bất kể thực tế như thế nào, tóm lại hiện giờ Đường Tuyết Mai không dám manh động, và Giản Hồng Diệp cũng không dám bước tới, quản lý tiền sảnh nhân cơ hội này mời hai người họ ra ngoài, nhân tiện gửi lời xin lỗi đến Đường Thanh Tâm.
Đường Thanh Tâm không so đo, nhà hàng cũng xui xẻo mới gặp phải đứa điên, huống chi còn là một đứa con gái mượn cớ mắc bệnh tâm thần để trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật.
“Chị Thanh Tâm ơi, chị mà là đàn ông thì em chắc chắn sẽ lấy chị làm chồng, thật là ngầu quá đi mà!"
Linda ngưỡng mộ cô ra mặt, Đường Thanh Tâm cười bất lực, gặp phải loại người này không ác cũng không được.
Dùng bữa xong, hai người gọi xe về khách sạn, không để ý thấy một bóng người bám theo đằng sau.
“Sao thế?”
Giọng nữ thì thầm cất tiếng hỏi.
“Yên tâm, tôi với mẹ tôi ra tay chắc chắn thành công, để xem tối nay cô ta sẽ thế nào!”
Vẻ gian ác thoáng hiện trên gương mặt Đường Tuyết Mai, sau ba năm chờ đợi cuối cùng cô ta cũng đợi được cơ hội tốt này, ban nãy gây rối trong nhà hàng chỉ nhằm để đánh lừa tai mắt mọi người, mục đích thật sự là tặng cho Đường