“Cậu chủ Tiền, nếu đã biết rằng Lệ Thiên Minh coi trọng tôi thì anh lại càng không nên có ý nghĩ gì không đúng đắn với tôi.
Hoặc là hôm nay anh gi3t chết tôi, còn không tôi nhất định sẽ trốn thoát, đến lúc đó nhà họ Tiền của anh sẽ bị Lệ Thiên Minh trả thù, khi phải cuốn gói khỏi thành phố này thì anh sẽ biết anh ấy tàn nhẫn đến thế nào".
"Đường Tuyết Mai, cả cô cũng vậy.
Cho dù hôm nay tôi có chết ở đây, tôi cũng sẽ không để cho cô động được đến tôi!"
Chưa kịp dứt lời thì cô đã cầm ly rượu vang dùng để tăng thêm hứng khởi lên rồi đập xuống đất, tiếng động lớn và những mảnh vỡ bay ra khiến Đường Tuyết Mai hét lên.
Đường Thanh Tâm nhanh chóng nhặt mảnh vỡ lên cứa vào cổ tay, cố hết sức mà cắt lên da thịt: "Các người đều lui ra sau cho tôi!"
" Đường Tuyết Mai mở cửa đi, nếu không tôi chết cho các người xem".
Sau khi hét lên thì Đường Tuyết Mai mới kịp phản ứng, sắc mặt cậu chủ Tiền càng thêm khó coi, xoay người bước vào phòng, một phút sau liền mặc quần áo chỉnh tề mà bước ra.
"Mâu thuẫn giữa chị em các người thì đừng có dính líu đến tôi, Đường Tuyết Mai, tôi sẽ tính chuyện này lên đầu cô, lần sau tôi sẽ tìm cô tính sổ".
Anh ta nói xong thì rời đi, sắc mặt Đường Tuyết Mai liền tái mét, nếu cứ để cậu chủ Tiền đi như thế này thì ai sẽ là người bảo trợ cho công việc kinh doanh trong tương lai?
Đều là vì con khốn này!
Nhìn thấy Đường Thanh Tâm sắp cắt vào thịt, Đường Tuyết Mai lại không muốn gặp rắc rối ở đây, căn phòng này chỉ là phòng được thuê lại, nếu xảy ra án mạng thì công việc kinh doanh của bọn họ sẽ gặp rắc rối mất.
Tuy nhiên, cô ta rõ ràng là không ngờ Đường Thanh Tâm sẽ làm điều này, có ta thật hối hận tại sao lại phải mua rượu vang đỏ để trợ hứng để rồi cho cô cơ hội như thế này.
"Đường Thanh Tâm, nếu có gan thì cô cứ chết ở chỗ này đi, bằng không cho dù cô có trở thành người thực vật thì tôi cũng sẽ không buông tha cho cô!"
Đường Tuyết Mai đe dọa rồi bước tới để lấy mảnh vỡ của cô.
Cậu chủ Tiền đã chẳng muốn nhìn tiếp nữa, mở cửa bước ra ngoài, vừa mở cửa đã bị đá văng trở vào!
Lúc này Đường Thanh Tâm vui mừng khôn xiết khi thấy anh ta bị đá, cô liền chém mạnh mảnh vỡ vào cánh tay của Đường Tuyết Mai, người phụ nữ này hét lên đau đớn và nhảy sang một bên.
Đường Thanh Tâm không quan tâm mà vội vàng lao ra ngoài cổng, vừa hay va vào một vòng tay ấm áp rồi ngất đi.
Người đàn ông ôm lấy cô, thật sâu nhìn về phía Đường Tuyết Mai đang sững sờ, khinh thường nhìn cô ta: "Cô cũng thật lợi hại".
Sau đó anh liền đưa Đường Thanh Tâm đi.
Trong phòng chỉ còn lại cậu chủ Tiền và Đường Tuyết Mai, cánh tay của người phụ nữ đầy máu, còn cơ thể cậu chủ Tiền quá yếu, sau một hồi lâu bị đá vẫn chưa thể đứng dậy.
Khi người của Lệ Thiên Minh đến nơi thì chiếc xe vừa rời đi, cứ như thế hai người lại bỏ lỡ nhau.
Đường Tuyết Mai ngồi xụi lơ trên mặt đất, nhìn cậu chủ đang không ngừng r3n rỉ thì nhất thời cảm thấy khinh thường, thật là một tên rác rưởi vô dụng! Chỉ bị đá một cái mà đã nằm liệt như vậy rồi!
Khi người phụ nữ bước tới cửa và đóng cửa, cô ta liền nghe thấy tiếng bước chân ồn ào trên hành lang, cô ta ngồi xổm xuống và bịt miệng cậu chủ Tiền.
"Nếu anh còn rên tiếp để rồi bị những người đó nghe thấy, để họ biết được anh có ý nghĩ không đứng đắn với Đường Thanh Tâm thì chắc anh cũng biết kết quả sẽ ra sao!”
Bản năng mách bảo cô ta rằng những người này là đến tìm Đường Thanh Tâm, cậu chủ Tiền cũng không dám phát ra bất kỳ thanh âm nào nữa.
Đường Tuyết Mai dựng đứng lỗ tai, nghe ngóng động tĩnh bên cạnh, chỉ nghe thấy vài tiếng động lộn xộn sau đó thì không có động tĩnh gì.
Đường Tuyết Mai lại gần thông qua mắt mèo mà nhìn ra ngoài, nhưng lại thấy ánh mắt của Lệ Thiên Minh nhìn về phía mình, mặc dù là qua một cánh cửa, ánh mắt anh vẫn như có thể nhìn thấu tim cô ta, khiến người ta không khỏi rùng mình.
"Sếp, không có ai.
Chúng ta đến chậm một bước!"
Báo cáo từ đàn em khiến lông mày của Lệ Thiên Minh cau lại.
Người đàn ông liếc mắt rồi từ từ đi đến phòng bên, đối diện với ánh mắt của Đường Tuyết Mai, khiến cô ta sợ hãi ngồi xổm xuống và che miệng lại.
Cậu chủ Tiền hiếm khi nhìn thấy cô ta như thế này và không thể không nhếch mép cười nhạo.
Nếu không có dũng khí thì đừng nên làm ra mấy chuyện kiểu này, hiện giờ mới nhìn thôi đã sợ như thế này, nếu mà chạm mặt thì chẳng phải sẽ tè ra quần sao!
"Phá cánh cửa này đi!"
Lệ Thiên Minh khiến cho hai người trong phòng