Lệ Thiên Minh không so đo với Hứa Vĩ Quân, đám cưới gần đến, chỉ có mười ngày, để Đường Thanh Tâm ở đây bảy ngày, Đường Thanh Tâm không thể cứ ở lại đây được, tranh thủ thời cơ lựa chọn hoa, Đường Thanh Tâm cố ý ậm ừ với Hứa Vĩ Quân: "Vĩ Quân, em nói cái bệnh cảm cúm này thường ẩn náu mấy ngày? Có thuốc gì đặc trị không?"
Hứa Vĩ Quân không chút nghĩ ngợi nói thẳng: "Bảy ngày, chính là không uống thuốc trong bảy ngày cũng tự khỏi, chỉ cần uống nhiều nước nóng, em trước đây cũng như vậy".
Ngay khi lời nói của Hứa Vĩ Quân rơi xuống, Đường Thanh Tâm vội vàng chạy tới: "Lệ Thiên Minh anh nghe thấy chưa, bọn họ đều nói như vậy, anh cứ nhất định phải bắt em nhập viện, em không quan tâm, em sẽ xuất viện sau khi truyền dịch ba ngày, tránh để chiếm dụng tài nguyên bệnh viện, anh phải biết ở bên ngoài những bệnh nhân đợi nhập viện đều bức thiết bao nhiêu, em chỉ bị cảm nhẹ thôi, không cần làm ầm ĩ như vậy".
Lệ Thiên Minh chỉ liếc cô một cái, sau đó nhìn Hứa Vĩ Quân một cái, cô gái lập tức co rụt đầu lại không nói gì, sau đó nói với Đường Thanh Tâm: "Nếu như em muốn đến lúc cử hành hôn lễ hai hàng nước mũi vẫn còn chảy dài, vậy thì anh tuỳ ý em xuất viện."
Chỉ một lời nói cũng khiến Đường Thanh Tâm ngậm miệng lại, cô không muốn có bộ dạng xấu hổ như vậy trong đám cưới, cô cũng là một mỹ nữ, đâu thể mất mặt như vậy được, Lệ Thiên Minh cũng là có lòng tốt, quên đi, cứ là nhập viện đi, có Hứa Vĩ Quân giúp đỡ, chạy việc vặt không phải vấn đề.
Đường Thanh Tâm cuối cùng cũng có thể yên tâm ở lại bệnh viện.
Lệ Thiên Minh xử lý xong công việc của công ty, tất nhiên liền tham gia vào đội ngũ cùng bọn họ.
Cả ba cùng nhau chọn những bó hoa và thiệp mời.
Lệ Thiên Minh mất hai ngày để chuyển tất cả các thiệp mời đi.
Khách sạn anh chọn cũng là khách sạn năm sao, bao trọn toàn bộ sảnh tiệc, nhất định sẽ mang đến cho Đường Thanh Tâm một đám cưới hoành tráng.
Cùng lúc đó, ở một góc khác của thành phố, Thẩm Thiên Vi và Trần Dĩnh cùng nhau tụ tập, Trần Dĩnh lấy cớ ở nhà mẹ ruột, đợi đến khi hôn lễ của Đường Thanh Tâm tổ chức xong mới đi, cô ta muốn chính mắt nhìn thấy bộ dạng của người phụ nữ này trở thành trò hề trong hôn lễ, nếu không cô ta không cam lòng.
"Chị Thiên Vi, em chuẩn bị xong hết rồi, người em cũng đã tìm xong rồi, tiếp theo là nghe theo chị thôi".
Thẩm Thiên Vi gương mặt tàn nhẫn, son môi màu đỏ đậm càng thêm phần dỡ tợn, cả người toát ra vẻ căm hận.
"Cô cứ yên tâm đi, kẻ thù chung của chúng ta sẽ rơi xuống đáy vực trong một tuần nữa, và cô ta sẽ nếm trải tất cả sự đối xử bất công mà chúng ta đang phải nhận bây giờ”.
Với câu này, Trần Dĩnh cảm thấy nhẹ nhõm, ít nhất có rắc rối gì cũng đổ trên đầu cô ta, bản thân đã kết hôn rồi, có thể gặp rắc rối gì nữa chứ.
Thẩm Thiên Vi thì khác việc ly hôn bị người trong nhà cô ta rất coi trọng.
Nghĩ bình luận bóng gió gần đây lại rất tệ, ngộ nhỡ sự việc bại lộ, cũng sẽ chỉ nghi ngờ cô ta.
Trời tối dần, hai người lên xe phóng đi, không ai ngoảnh lại, một số chuyện một khi đã quyết định thì không thể dừng lại.
Không phải dễ dàng gì trụ lại bệnh viện một tuần, Đường Thanh Tâm khi sắp xuất viện gần như làm một bài kiểm tra toàn diện một lần, các chỉ số cơ thể đều bình thường, Lệ Thiên Minh đã cho cô xuất viện.
Sự cố chấp này đôi khi thực sự khiến Đường Thanh Tâm rất cạn lời, nhưng nể tình anh là thật tâm quan tâm đ ến bản thân, Đường Thanh Tâm cũng không tính toán với anh.
Lễ cưới sắp diễn ra, việc đầu tiên sau khi xuất viện là đi xem khách sạn, Đường Thanh Tâm biết khách sạn này tài sản do Lệ Thiên Minh nắm giữ nên có thể yên tâm.
Những tấm ảnh treo ở giữa.
Màu sắc cô thích và bảng biểu đều đã sẵn sàng, chỉ đợi ngày hôm sau là ngày cưới.
Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng và mãn nguyện của Đường Thanh Tâm, ánh mắt của Lệ Thiên Minh cảm thấy cưng chiều và ân cần hỏi cô: "Em nghĩ xem, đó có phải là bối cảnh đám cưới mong muốn trong lòng của em không? Anh đã nói là sẽ không để em thất vọng mà, đúng không?"
Đường Thanh Tâm gật đầu liên tục.
"Lệ Thiên Minh, cảm ơn".
Nói không nhiều, nhưng Lệ Thiên Minh biết rằng cô rất hài lòng, đối