Đường Thanh Tâm nằm trên giường bệnh, xung quanh là các nhân viên y tế đang kiểm tra và chăm sóc cho cô.
Mặc dù là nhân vật chính của vụ bê bối này nhưng cô không hề bị kỳ thị, những người trực ban cũng không dám chế nhạo cô mà cố gắng cung cấp một hoàn cảnh tốt nhất cho Đường Thanh Tâm.
Đường Tuyết Mai ở nhà đứng ngồi không yên, lại thêm Đường Quốc Cường đang bận bịu công việc nên cô ta có thể tùy ý đi lại.
Cô ta đến bệnh viện, nhìn thấy Đường Thanh Tâm đang ngồi ngẩn người trên giường thì đẩy cửa bước vào: "Đường Thanh Tâm, cô còn chưa chết nữa à? Hôm đó thấy cả người cô máu me tùm lum, tôi còn tưởng cả đời này không thể gặp cô nữa chứ."
Vừa mở miệng ra, Đường Tuyết Mai đã mắng chửi cô.
Đường Thanh Tâm nhíu mày, cô cười lạnh: “Cô chưa chết thì sao tôi cam lòng chết được? Ngại quá, để cô thất vọng rồi, chuyện cô muốn trở thành vợ của Lệ Thiên Minh, e là không thể được đâu".
“Đường Thanh Tâm, cô đừng có đắc ý! Bây giờ dân mạng đều chửi bới cô, mắng mỏ cô, cô thử ra khỏi cửa là biết mùi lợi hại liền.
Để tôi xem thử cô gặp người khác như thế nào."
Vẻ mặt Đường Tuyết Mai trở nên hung ác, cô ta không tin Đường Thanh Tâm có thể yên ổn ra ngoài.
Bị chọi trứng gà là việc nhỏ, bị người hâm mộ của Lệ Thiên Minh xếp hàng chửi rủa, nhục mạ thì như vậy mới xứng với Đường Thanh Tâm.
Đường Thanh Tâm liếc nhìn cô ta, vẻ mặt tràn đầy sự trào phúng: “Đường Tuyết Mai, nếu tôi là cô thì tôi đã sớm đi ra ngoài rồi.
Dù sao chúng ta cũng là chị em, tuy tôi không muốn thừa nhận thân phận đứa con ngoài giá thú của cô nhưng cô cũng mang danh là cô cả nhà họ Đường, lúc đó làm phiền cô thì sẽ không tốt cho lắm.
Dù sao thì tôi có người chống lưng, còn cô thì không".
Chưa từng có người nào ăn nói với Đường Tuyết Mai như vậy, cô ta là ngọc nữ thuần khiết trong mắt cánh đàn ông chứ không giống như Đường Thanh Tâm, luôn lạnh lùng, tỏ vẻ như mình cao giá lắm.
Thế nhưng, bây giờ Đường Thanh Tâm lại dám móc ngoáy cô ta là người không ai thèm!
Cô ta thò tay nắm tóc Đường Thanh Tâm, Đường Tuyết Mai cố gắng hết sức, hận không thể kéo trụi tóc của cô.
Đường Thanh Tâm vừa tỉnh lại sao có thể là đối thủ của cô ta được, thế là cô bị Đường Tuyết Mai kéo ngã xuống giường, cả người nằm trên mặt đất.
Cô không dám động đậy, sợ vết thương bị nứt ra.
“Mọi người đến đây coi thứ đê tiện này này! Đã có chồng rồi mà còn đi quyến rũ cháu trai mình, sau khi bị bắt tại trận còn cố ý vờ vịt tự sát để chứng tỏ trong sạch" Đường Tuyết Mai cao giọng kêu lên khiến mọi người xung quanh phòng bệnh chú ý, bọn họ đều lần lượt thò đầu vào trong xem.
Đường Tuyết Mai nắm tóc buộc Đường Thanh Tâm ngẩng đầu lên, Đường Thanh Tâm nhìn dáng vẻ kích động đến mức hưng phấn của cô ta thì cảm thấy vô lực.
Những người xung quanh đều đứng đó chỉ trỏ, còn cô lại không thể phản kháng được, nhân viên y tế đang định tiến lên thì Đường Tuyết Mai chợt la lên: "Mấy người hộ lý kia, sao lại dung túng cho đứa phá hoại gia đình người khác như vậy chứ.
Mấy người chính là đồng lõa, cô ta có chồng rồi mà lại lưu luyến tình cảm với cháu trai của mình, nếu ở thời cổ đại thì bị dìm lồ ng heo là cái chắc!”
Đường Tuyết Mai lớn tiếng nói tựa như một người đi minh oan, đám người xung quanh nghe vậy đều bàn tán xôn xao.
Có người nhận ra cô là Đường Thanh Tâm, thế là bèn châu đầu vào xì xào, trong phút chốc cửa phòng bệnh đầy ắp người, không ai nghe thấy tiếng la của y tá cả.
Đường Thanh Tâm thừa lúc nhiều người, lại thêm Đường Tuyết Mai đang hưng phấn không thể kiềm chế được, cô đột ngột đứng bật dậy đẩy ngã cô ta, sau đó dùng sức nhéo mạnh vào đùi của mình, cố nặn ra hai hàng nước mắt, vừa than thở vừa khóc lóc nói.
“Em và Lệ Bách Nhiên chung sống hòa thuận, khi ấy bọn em đã quen nhau nhiều năm nhưng cũng bởi vì chị, chị và bố nói rằng công ty không ổn, muốn bắt em đi gán nợ nên bèn bán em cho Lệ Thiên Minh với số tiền hơn ba mươi lăm tỷ đồng.
Em và Lệ Bách Nhiên bị các người chia rẽ, các người thật ác độc!”
Từ xưa đến nay, mọi người đều tỏ ra xem thường với những người bán con gái cầu vinh hoa.
Giờ nghe Đường Thanh Tâm khóc lóc kể lể, lại thêm gương mặt nhỏ nhắn, tái nhợt của cô, so với gương mặt hồng hào của Đường Tuyết Mai thì đám đông có xu hướng nghiêng về phía Đường Thanh Tâm hơn.
“Cô nói dối!” Đường Tuyết Mai la lên.
Đường Thanh Tâm hừ lạnh một tiếng: