Lệ Thiên Minh lấy điện thoại của cô ấn nút nghe máy.
“Đường Thanh Tâm, bây giờ con đang ở đâu? Bố sẽ tới gặp con."
Thấy cô không đáp lại, người đàn ông ở đầu dây điện thoại bên kia vội vàng nói: “Con nhóc chết tiệt mày nói chuyện xem nào.
Tao nói cho mày biết, công trình của tao có vấn đề rồi, mày giúp tao nói với Lệ Thiên Minh vài câu, đừng để cậu ta kiện tao."
“Rốt cuộc mày có nghe thấy lời tao nói không hả? Đừng tưởng mẹ mày không ở trong tay tao là mày có thể đắc ý, bà ta ở bệnh viện nào tao cũng có thể tìm ra được đấy!"
Đường Quốc Cường gấp muốn chết.
Ông ta chắc chắn Đường Thanh Tâm đang nghe máy.
Quả nhiên ông ta nghe thấy tiếng hít thở từ đầu dây bên kia truyền tới.
Ông ta biết con nhóc chết tiệt này đang cố ý giở trò.
"Đường Thanh Tâm tao..."
“Tổng giám đốc Cường, tôi là Lệ Thiên Minh".
Nghe thấy giọng nói lạnh như băng này, Đường Quốc Cường lập tức sững sờ tại chỗ, không biết vừa rồi anh đã nghe thấy ông ta nói những gì.
"Tổng giám đốc Cường, muốn tôi không kiện ông cũng rất đơn giản.
Một là, ông phải bồi thường cho tôi năm mươi ba tỷ đồng, không được thiếu một nghìn nào.
Hoặc là ông hãy lập tức ly hôn với mẹ của Thanh Tâm đi."
Đường Quốc Cường sợ hãi chảy mồ hôi ròng ròng trên trán.
Bao nhiêu năm qua ông ta đều phải dựa vào người đàn bà bị điên này mới có thể khống chế được Đường Thanh Tâm.
Nếu bây giờ ly hôn thì ông ta không còn gì nữa.
Còn cả tiền bồi thường năm mươi ba tỷ đồng, ông ta làm gì có số tiền lớn như vậy!"
"Chuyện này, Tổng giám đốc Minh, chúng ta đều là người một nhà mà không thể thương lượng thêm được sao? Tôi là bố vợ của cậu đấy, cậu không thể đối xử với tôi như vậy được.
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài sẽ bị mọi người chê cười."
“Ai dám chê cười tôi?"
Đường Quốc Cường sửng sốt.
Đúng vậy, ai dám chê cười anh.
Chỉ có một mình ông ta bị chê cười mà thôi.
“Thế nào hả? Nếu đồng ý thì tôi sẽ lập tức rút đơn kiện, còn không thì sau này ông đừng hòng làm nghề này nữa".
Dứt lời, Lệ Thiên Minh thẳng tay cúp điện thoại không thèm chờ ông ta trả lời.
Anh mỉm cười nhìn Đường Thanh Tâm: “Năm mươi tỷ đồng chắc đã đủ để bù đắp những vết thương của cô rồi chứ?”
Đường Thanh Tâm ngạc nhiên, yếu ớt mở miệng hỏi: "Vậy có thể cho tôi được không?” Đây là tiền cô phải bán thân mà có.
Mỗi một đồng của Đường Quốc Cường và Đường Tuyết Mai đều là của cô.
Lệ Thiên Minh nghe xong trợn mắt nói: "Cô được lắm! Đợi ông ta đưa tiền rồi nói sau.
Tôi thấy nhà họ Đường cũng chẳng có nhiều tiền đến vậy đâu".
"Sao lại như vậy?" Đường Thanh Tâm kinh ngạc hỏi.
Dù sao nhà họ Đường ở vùng đất này cũng được coi là giàu có, tại sao lại không có nhiều tiền như vậy được?
Lê Thiên Minh liếc mắt nhìn cô rồi kéo ghế cạnh giường ra ngồi xuống, lấy tài liệu anh âm thầm điều tra được ở trong túi đưa cho cô xem, vừa đưa vừa giải thích: “Đường Quốc Cường có một người tình ở bên ngoài, số tiền đưa cho cô ta mỗi tháng cũng phải gần bằng lợi nhuận của cả công ty.
Thế nhưng ông ta lại là một kẻ thích sĩ diện, bị cô ta lừa gạt không ít tiền.
Đừng nói là ba mươi lăm tỷ đồng, theo như số liệu trên sổ sách thì đến cả một nửa số tiền này cũng không lấy ra được.
Tôi làm như vậy chỉ vì muốn ép ông ta phải ly hôn.
Ông ta muốn tôi ly hôn ư? Được thôi, tôi sẽ bắt ông ta phải ly hôn trước."
Nói xong, Lệ Thiên Minh còn quay sang nhìn Đường Thanh Tâm, khiến cô không khỏi rụt đầu lại.
Mặc dù Đường Quốc Cường là bố của cô nhưng cô cũng không có ý định giữ quan hệ với ông ta.
Về phần mẹ của cô, nếu bà có thể ly hôn thì càng tốt.
Cô tin tưởng Lệ Thiên Minh có thể làm được chuyện này.
“Cảm ơn anh, Lệ Thiên Minh".
Đường Thanh Tâm chân thành nói lời cảm ơn, nhưng Lệ Thiên Minh lại cười xấu xa nói: “Cảm ơn thế nào? Tôi nghĩ tốt nhất là cô hãy sinh cho tôi một đứa con đi."
Đường Thanh Tâm trừng mắt nhìn anh rồi giả vờ đau đầu nằm vật xuống giường nhắm chặt mắt lại.
Lệ Thiên Minh mỉm cười nhìn cô.
Lần này anh rất nghiêm túc, ai dám động vào người phụ nữ của anh, anh sẽ khiến đối phương không còn đường lui.
Dù sao thì anh vừa có quyền lực vừa có tiền tài.
Cả thành phố này còn ai dám so với anh nữa?
Kỳ thực vẫn còn một người có thể so với anh.
Thế nhưng người này quan hệ xa cách đại bác bắn cũng không tới được.
Vậy nên Lệ Thiên Minh dám chắc, Đường Quốc Cường sẽ không thể tìm được sự giúp đỡ nào.
Anh cho ông ta thời gian ba ngày.
Hôm nào Đường Quốc Cường cũng bôn ba khắp nơi từ ngân hàng đến nhà người quen.
Thế nhưng mọi người đều biết cách làm người của ông ta nên không ai chịu giúp đỡ.
Đến cả những người ngày thường thân thiết như anh em cũng không muốn gặp ông ta.
Lúc này Đường Quốc Cường mới biết mình đã bị dồn đến đường cùng.
Nếu Lệ Thiên Minh không buông tha cho ông ta, ông ta nhất định sẽ xong đời.
Sáng sớm hôm nay, Đường Quốc Cường đã nhận được điện thoại của luật sư.
Hôm nay chính là ngày cuối cùng của kỳ hạn mà Lệ Thiên Minh đặt ra.
Con nhóc chết tiệt Đường Thanh Tâm không chịu nghe điện thoại cũng không thèm trả lời tin nhắn của ông ta, không giúp đỡ được cái gì.
Cũng không biết hai ngày này Đường Tuyết Mai đi đâu.
Đến giờ phút
quan trọng lại như xe bị tuột xích, không có ai giúp được gì cho ông ta.
Đường Quốc Cường bò xuống khỏi người tình.
Mặc dù đang trong giai đoạn gấp gáp như vậy, ông