Sau khi đi ra lễ đường, Đường Thanh Tâm vào phòng thay quần áo để thay đồ, tiệc cưới của Lệ Thiên Minh được tổ chức ở khách sạn, còn hôn lễ được tổ chức ở nhà thờ, vậy nên mọi người vừa rời khỏi nhà thờ là lập tức đến khách sạn.
Thậm chí Lệ Thiên Minh còn bao toàn bộ khách sạn, hôn lễ cùng ngày cũng chỉ tiếp khách trong tiệc cưới.
Điều này cũng khiến cho Đường Tuyết Mai ghen tị đến nỗi sắp phát điên lên, cộng thêm cả lúc cô ta đến đó, bà mẹ chồng vẫn châm chọc và chế giễu cô ta, mà Lệ Bách Nhiên thì chẳng quan tâm gì đến Đường Tuyết Mai, trong lòng cô ta đã nổi giận từ trước rồi.
Sau khi vào trong khách sạn, cô ta lập tức đi thẳng đến chỗ Đường Thanh Tâm, Lệ Bách Nhiên không hề để ý đến cô ta mà đã rời đi.
Hôn lễ ngày hôm nay của Đường Thanh Tâm đã mời riêng một ekip tạo mẫu, sau khi thay đồ và tạo kiểu tóc cho cô xong thì bọn họ đi ra ngoài.
Lúc này Lệ Thiên Minh lại đang tiếp khách, trong phòng chỉ có một mình Đường Thanh Tâm.
Người phụ nữ vẫn đang sửa sang lại tóc trước gương, cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra, một bóng người mảnh khảnh xuất hiện trong gương.
"Đường Thanh Tâm, cô rất đắc ý phải không!" Đường Thanh Tâm xoay người đứng lên, cô nhìn Đường Tuyết Mai với vẻ mặt bình tĩnh: "Tôi vẫn luôn đắc ý đấy, thì sao, ghen tị à?"
"Bớt nói đi, tôi chẳng thèm ghen tị với cô đâu, cùng lắm thì cô chỉ là người thay thế mà thôi, có gì mà phải đắc ý chứ, còn tôi thì lại khác, Lệ Bách Nhiên và tôi đã ở bên nhau, cuối cùng mối tình đầu của cô lại cưới tôi, có phải cô rất khó chịu hay không?"
Đường Thanh Tâm nhìn cô ta một lượt từ trên xuống dưới, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn: "Đó là chuyện của cô, xét về vai vế thì cô nên gọi tôi một tiếng thím, nếu sau này còn gọi thẳng tên của tôi thì đừng trách tôi không khách sáo!”
"Không khách sáo? Cô bớt huênh hoang đi, cô không thể cắt đứt quan hệ huyết thống với bố tôi đâu, cả đời này cô cũng đừng mong vứt bỏ tôi!"
Đường Tuyết Mai tiến lên định đánh cô, nhưng lại bị Đường Thanh Tâm giữ chặt cổ tay, sau đó cô trở tay đẩy cô ta ra!
Nhân lúc cô ta ngã xuống đất, cô cúi xuống nhìn cô ta: "Đường Tuyết Mai, tôi cảnh cáo cô, hôm nay tôi có thể để cô tham dự hôn lễ là vì giữ thể diện cho Lệ Bách Nhiên, nếu không thì cô đã bị đánh từ lâu rồi.
Dựa vào những chuyện mà cô đã làm, tôi không truy cứu trách nhiệm của cô mà cô còn dám mắng tôi, cẩn thận tôi tìm người đuổi cô ra ngoài đấy!"
Đây là lần đầu tiên Đường Thanh Tâm hung dữ như vậy, thấy thế, Đường Tuyết Mai thở gấp, cô ta đã lớn từng này rồi mà chưa hề bị Đường Thanh Tâm bắt nạt như vậy, cảm giác này thực sự rất tồi tệ.
Vừa định đứng dậy đánh cô thì lại nghe thấy có tiếng bước chân ngoài cửa, người phụ nữ lập tức đứng dậy, nắm lấy cổ tay của cô giả bộ chuẩn bị đẩy ngã, nhưng Đường Thanh Tâm đã biết trước mục đích của cô ta, cô vươn tay véo mạnh một cái lên cánh tay của cô ta, Đường Tuyết Mai bị đau nên đẩy cô ra, vừa hay bị người khác bắt gặp!
"Á!"
Đúng lúc Đường Thanh Tâm ngã xuống đất thì cửa được mở ra, mấy người đàn ông đứng đó nhìn một người phụ nữ mặc bộ đồ đỏ ngã xuống đất với vẻ đau đớn, còn một người phụ nữ khác thì mặt mũi tràn đầy vẻ hoảng sợ.
"Không sao chứ?”
"Đường Tuyết Mai, cô điên rồi à!"
Lệ Bách Nhiên chạy thẳng tới, đầu tiên là đỡ Đường Thanh Tâm dậy sau khi bảo đảm rằng cô không sao, anh ấy quay đầu quát về phía Đường Tuyết Mai, người phụ nữ giật mình, giọng nói gắt gỏng vang lên: "Lệ Bách Nhiên, đồ khốn kiếp nhà anh, đã kết hôn với tôi rồi mà còn nghĩ đến cô ta, anh bị mù rồi à, rõ ràng cô ta đã làm tôi bị đau!"
“Bốp!” Lệ Bách Nhiên vung bàn tay về phía cô ta, không chỉ Đường Tuyết Mai mà ngay cả Đường Thanh Tâm cũng sợ ngây người, cô còn chưa từng nhìn thấy Lệ Bách Nhiên nóng giận như vậy bao giờ.
“Cô đã gả cho tôi thì cô ấy chính là thím nhỏ của cô, vậy mà cô lại không biết lễ phép, còn không mau nói xin lỗi cho tôi!”
Vẻ mặt của Lệ Bách Nhiên vô cùng u ám, Đường Tuyết Mai giờ âm mưu thủ đoạn trong nhà họ Đường thì thôi đi, vậy mà khi đến nhà họ Lệ lại còn dám ngông cuồng, anh ấy muốn mượn sự việc này để nói với cô ta rằng đây không phải là địa bàn của cô ta, nếu không xin lỗi thì sau này cũng đừng mong sống dễ chịu.
Ngày càng nhiều khách khứa đến dự tiệc cưới, nếu ầm ĩ thì mọi việc sẽ trở nên lúng túng, bây giờ dàn xếp ổn thỏa là được rồi.
"Lệ Bách Nhiên, thôi bỏ đi, cô ta đi nhầm phòng, cậu cứ bảo cô ta ra ngoài là được."
"Đường Thanh Tâm, cô có