Ngày kế tiếp khi mà Đường Thanh Tâm tỉnh lại thì Lệ Thiên Minh đã đến công ty, anh có để lại một tờ giấy nói cho cô biết giữa trưa sẽ về ăn cơm cùng nhau.
Cô không khỏi lắc đầu cười yếu ớt, ngoại trừ cái sự bá đạo chán ghét kia, thì anh là người rất thích hợp để làm chồng.
Bỗng nhiên Đường Thanh Tâm bị suy nghĩ của bản thân làm cho hoảng sợ, từ khi nào trong lòng cô đã có hình bóng của Lệ Thiên Minh, hình bóng này giống như một cái rễ cây ăn sâu vào tim cô, nếu muốn rút ra thì nhất định sẽ tổn thương đến xương thịt.
Đường Thanh Tâm đưa tay lên ôm lấy ngực, cô xác định lại lòng của mình, rồi nghĩ đến cảnh tối hôm qua lại khiến cho cô không khỏi đỏ mặt.
"Bà chủ, cô đã tỉnh chưa ạ?"
“Vào đi bà Diệp”.
Nghe thấy giọng nói bà Diệp, Đường Thanh Tâm vội vàng bỏ tờ giấy kia vào ngăn kéo, đứng dậy mặc lại quần áo ngủ.
Bà Diệp mang lên một đống quần áo mới, đây là Lệ Thiên Minh đưa cho cô, nói là chúc mừng vì cục cưng đã đến bên hai người bọn họ.
Bà Diệp lòng nóng như lửa đốt mà hỏi thăm: “Bà chủ, cô mang thai hả?"
Đường Thanh Tâm ngơ ngác một chút, không biết trả lời như thế nào, trong lòng mắng Lệ Thiên Minh hàng trăm lượt, ngẩng đầu nhìn bà Diệp, cô có chút xấu hổ: “Còn chưa xác định, không phải nói không xác định, không công khai sao?"
“Đúng vậy, đúng là có câu nói như vậy, để tôi nói với Mai Chi sau này chuẩn bị thức ăn thì nên chú ý chút."
Nói xong bà Diệp quay người nhanh nhẹn chạy ra ngoài, Đường Thanh Tâm không kịp giải thích, chỉ có thể nâng trán.
Sau khi cô sửa sang lại thì xuống tầng, đúng lúc Mai Chi đang chuẩn bị bữa sáng cho cô, vừa ngẩng đầu thì ngây người ngay lập tức.
Lúc này, Đường Thanh Tâm mặc một cái váy liền màu vàng, trên cổ đeo sợi dây vào ngày kết hôn hôm đó, kết hợp với một đôi cao gót màu đỏ, tóc dài buộc cao lên, cả người nhẹ nhàng khoan khoái lại kiều mị.
"Bà chủ, đẹp quá..."
Mai Chi nhịn không nổi cảm thán một tiếng, da Đường Thanh Tâm trắng như tuyết, môi không tô son mà vẫn đỏ hồng, lông mày đen như mực, giống như minh tinh điện ảnh ở trên TV.
Ai cũng nói phụ nữ khi yêu là đẹp nhất, bây giờ Đường Thanh Tâm vừa vặn đang ở trong trạng thái có thể giải thích những lời nói này.
Người phụ nữ mím môi mỉm cười, vội vàng dùng qua bữa sáng rồi cầm túi xách rời đi.
Lúc ra khỏi cửa đã là chín giờ, ước lượng giờ cùng ăn cơm trưa với Lệ Thiên Minh thì vẫn còn mấy tiếng để dạo phố, rất lâu rồi cô không có rảnh rỗi như thế.
Nghĩ đến kết hôn lâu như thế, cô hầu như không mua cho Lệ Thiên Minh bất cứ món quà nào, người làm vợ như cô có phải là quá không quan tâm đ ến anh rồi không? Vốn dĩ Đường Thanh Tâm định đến trung tâm trò chơi, nhưng nghĩ đến Lệ Thiên Minh, cuối cùng cô lại đổi hướng đi đến trung tâm mua sắm.
Đối với các cô chủ con nhà giàu mà nói, bất kì thời điểm nào cũng là lúc thích hợp để đi mua sắm hết.
Đường Thanh Tâm không ngờ sẽ gặp Trương Trúc Phương ở đây, người đàn ông đi bên cạnh cô ta lại đổi thành một người khác nữa rồi.
Lúc cô kết hôn, Trương Trúc Phương viện cớ trong người khó chịu không đến được, khi xem được video lan truyền trên mạng cô ta đã ghen tị đến phát điên, không ngờ Lệ Thiên Minh lại xem trọng Đường Thanh Tâm đ ến như vậy, làm cô ta tức giận đến mấy ngày liền.
Bây giờ gặp được Đường Thanh Tâm, cô ta tất nhiên phải nắm lấy cơ hội cười nhạo cô rồi.
“Ôi mợ chủ Lệ, cô làm sao thế? Nhan sắc thế này thì làm sao mà xứng với chủ tịch Lệ vừa đẹp trai vừa tài năng được chứ".
Nhân viên bán hàng cầm ba, bốn cái cà vạt trong tay giới thiệu cho Đường Thanh Tâm.
Trong chốc lát cô cũng không chọn được cái nào, chỉ đành mua hết tất cả, dùng thẻ của cô trả tiền, mua quà tặng cho Lệ Thiên Minh tất nhiên phải dụng tâm, cũng phải có thành ý, đương nhiên là không thể dùng thẻ của anh rồi.
Sau khi thanh toán, cô vừa xoay người lại đã đụng phải một người phụ nữ khác, Trương Trúc Phương "a" lên một tiếng, lông mày cũng nhíu chặt lại.
Đường Thanh Tâm vội vàng xin lỗi, đợi thấy rõ người đó là ai, trong lòng cô có chút buồn bực, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
"Tôi còn tưởng là ai chứ, hoá ra là người đẻ mướn trứ danh đấy à? Đường Thanh Tâm, cô thật đúng là quá tuyệt vời nha, bố đẻ là kẻ bắt cóc, lại còn bắt cóc chính mẹ chồng của mình, mẹ thì bị bệnh tâm thần, chị gái là con ngoài giá thú.
Còn cô thì sao nhỉ, người đẻ thuê, đúng là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, đúng là nóng bỏng mắt nha".
Những gì Trương Trúc Phương nói đều là phiên bản được lưu truyền lúc tối, về phần hiện trường hôn lễ thì cô ta không biết gì cả, video trên mạng đã bị cắt xén, cộng thêm việc cô ta không muốn nhìn thấy Đường Thanh Tâm, tất cả các bài báo có liên quan cô ta đều không thèm đọc, tất nhiên sẽ không rõ nội tình, bây giờ lại còn dám ăn nói lung tung.
Đường Thanh Tâm phủi phủi mấy hạt bụi không tồn tại trên người, hành động đã chọc giận Trương Trúc Phương, cô ta đang định nổi giận, nhưng lại nhận ra đó là sản phẩm mới của Chanel.
Cô ta đã nghĩ từ lâu rồi, người đàn ông bên cạnh này sẽ không mua cho cô ta đâu.
Đường Thanh Tâm mặc bộ quần áo mà cô ta mơ ước, làm sao Trương Trúc Phương có thể không tức giận cho được?
“Đẻ mướn? Trương Trúc Phương, chuyện đẻ mướn cho nhà họ Lệ không phải ai cũng làm được.
Cho dù tôi chỉ là công cụ sinh sản thì cũng tốt hơn cô nhiều."
Đường Thanh Tâm liếc cô ta một cái, xoay người rời đi, nhưng cánh tay cô lại bị Trương Trúc Phương kéo mạnh lại: “Con khốn này, cô nghĩ cô là cái thá gì.
Mặc hàng