Vốn dĩ tưởng rằng giải sầu có thể xóa tan hết những chuyện không vui trong lòng, nhưng là bây giờ càng thêm phiền não.
Trong lòng Đường Thanh Tâm lo lắng không yên, chưa biết nên làm sao bây giờ.
Mải suy nghĩ không để ý một chút mà đã đi đến dưới chân tòa nhà Lê Kình từ lúc nào.
Cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao lớn trước mắt, nhấc chân bước vào.
Bây giờ nhân viên công ty Lệ Kình cũng đã nhận ra cô, trên đường đi cô
nhận được không ít lời hỏi thăm ân cần, còn có một số người thì dùng ánh mắt mang theo vẻ kỳ quái để nhìn cô, khiến cho Đường Thanh Tâm cảm thấy hơi khó xử.
“Anh Thiên Minh, anh đã quên em rồi sao? Suốt mấy năm nay em ở nước ngoài chưa bao giờ quên anh, em thật sự hối hận rồi, chúng ta quay lại với nhau lần nữa được không?"
Trong văn phòng Tổng giám đốc, Trần Dĩnh đứng ôm Lệ Thiên Minh từ phía sau, trên mặt đầy nước mắt, cô ta chỉ là tuổi nhỏ thiếu suy nghĩ, hờn dỗi đi ra nước ngoài, thầm nghĩ chờ mấy năm sau sẽ trở về kết hôn, không ngờ Lệ Thiên Minh lại kết hôn trước!
Cô ta biết tin thì vội vã trở về, thứ nhìn thấy lại là hôn lễ thế kỷ của Lệ Thiên Minh và Đường Thanh Tâm, việc này đã khiến cô ta bị shock nặng.
Thế nhưng sau khi trông thấy tin tức của Đường Thanh Tâm, cô ta lại có lòng tin.
Nhất là khi biết được thái độ của Trương Mỹ Lan đối với cô, trong lòng Trần Dĩnh lại dao động một lần nữa.
Lệ Thiên Minh đứng ở đó, nhìn đôi cánh tay mềm mại trước ngực mình, chậm rãi đẩy cô ta ra, quay lại, lắc đầu nói: "Trần Dĩnh, chúng ta kết thúc rồi, cho dù anh và cô ấy là vợ chồng theo hợp đồng hay thực sự là chân ái, thì đây đều là sự thật không thể cứu vãn được.
Em vẫn nên đi đi, sau này nhà họ Trần và nhà họ Lệ không thể tránh được phải cạnh tranh với nhau, thì Lệ Thiên Minh này cũng tuyệt đối sẽ không bởi vì một người phụ nữ mà bán rẻ tôn nghiêm của mình."
"Lệ Thiên Minh! Anh đừng có quá đáng, nhớ ngày đó anh và mẹ của anh bị người nhà họ Lệ ép vào đường cùng, chính là nhà họ Trần ra tay trợ giúp, anh thật sự cho rằng chỉ mình anh là có thể ngăn cơn sóng dữ sao? Anh đừng quên!"
Lệ Thiên Minh không nói gì, Trần Dĩnh nhìn bóng dáng lóe lên ngoài cửa phòng, bỗng nhiên bổ nhào vào người anh, đặt một nụ hôn lên môi anh, hai tay còn ôm chặt anh không buông.
Từ góc độ của Đường Thanh Tâm, chỉ nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé xinh đẹp lấp ló nấp dưới bờ vai rộng lớn của Lệ Thiên Minh mà thôi, cô đột nhiên nghe như lòng mình vang lên tiếng thứ gì đó vỡ vụn.
Cô lặng lẽ quay đầu rời đi, không lưu luyến nữa.
"Trần Dĩnh, em làm gì vậy!"
Anh mạnh mẽ đẩy Trần Dĩnh ra, sức lực rất lớn đẩy cô ta sang một bên khiến cho thân thể Trần Dĩnh va phải bàn sách, đau đến mức cô ta phải rơi nước mắt.
Ánh mắt Lệ Thiên Minh trở nên u ám, vừa định tiến lên đỡ cô ta thì lại bị cô hất tay ra: “Đừng đụng vào em!"
Trong mắt ngập tràn nước mắt, Trần Dĩnh tông cửa xông ra ngoài.
Vừa đi đến cửa thang máy thì nhìn thấy bóng dáng của Đường Thanh Tâm, cô ta vội vàng lách người đi vào một chiếc thang máy khác.
Chờ đến khi xuống tới lầu một, mới nhìn rõ Đường Thanh Tâm ở phía trước đang cố hết sức nhẫn nhịn, hai tay siết thật chặt thành nắm đấm.
Trần Dĩnh vội vàng đuổi theo, lúc cô đi ra gần đến cửa lớn thì gọi cô lại.
"Đường Thanh Tâm".
Người phụ nữ nghe thấy tiếng gọi thì dừng bước, quay đầu lại nhìn một chút, hai mắt còn hồng hồng.
Trần Dĩnh chạy chậm đến, đứng ở trước mặt cô: "Đường Thanh Tâm, cô cũng nhìn thấy, Thiên Minh và tôi, chúng tôi mới là một đôi, cô từ bỏ đi, ở trong nhà họ Lệ không được tôn trọng, vì sao cô còn không đi mở ra cho mình một cuộc sống mới?"
Lời này nói ra thật giống với Trần Dịch, Đường Thanh Tâm bị chọc giận quá mà cười lên, cô lau lau nước mắt, trong lòng bàn tay ướt đẫm một mảng: “Trần Dĩnh, cô là cô chủ của nhà họ Trần, nếu bàn về bối cảnh thì đương nhiên là tôi không thể nào bì được với cô, nhưng tôi vẫn muốn Lệ Thiên Minh tự mình nói với tôi, còn cô, cô không có tư cách này."
“Tư cách? Chuyện giữa cô và Lệ Thiên Minh vốn dĩ chỉ là cô coi trọng tiền của anh ấy, một người phụ nữ mua về chỉ với ba mươi lăm tỷ đồng, chẳng qua cũng chỉ là công cụ sinh con cho nhà họ Lệ mà thôi!"
"Bốp!"
Trên mặt đối phương nhanh chóng xuất hiện vết hằn của năm ngón tay, in thật rõ ràng trên gương mặt trắng noãn kia.
Tình cảnh này vừa vặn bị Lệ Thiên Minh đang chạy tới trông thấy, người đàn ông không hề do dự chút nào, kéo Trần Dĩnh qua một bên, vẻ mặt ác độc nhìn
chăm chăm Đường Thanh Tâm, nghiêm nghị quát: "Cô làm cái gì vậy!”
Đường Thanh Tâm nhìn anh ôm chặt Trần Dĩnh bảo vệ trong ngực, vẻ mặt không che giấu được sự tuyệt vọng: "Lệ Thiên Minh, anh là đồ khốn".
“Cô đừng làm loạn ở đây, đi về rồi nói tiếp".
Lệ Thiên Minh muốn giữ lấy cô nhưng lại bị Đường Thanh Tâm gạt ra, quay người rời đi.
Trần Dĩnh đứng bên cạnh anh, che lấy má phải của mình, nhìn người đàn ông bằng ánh mắt vô cùng tủi thân.
“Anh Thiên Minh, anh mau đuổi theo cô ấy