Sáng sớm hôm sau, Đường Thanh Tâm tinh thần phấn khởi bước vào phòng làm việc, vừa mới pha xong một cốc cà phê thì Lâm Thiên Kim lại gần thì thầm vào tai cô: "Thư ký Tâm, nghe nói hôm nay công ty chúng ta có một đồng nghiệp mới đến đấy".
Đường Thanh Tâm cau mày: "Là bộ phận nhân sự nói sao? Không phải xế chiều ngày hôm nay mới bắt đầu phỏng vấn sao?"
Lâm Thiên Kim nhiều chuyện nhỏ giọng nói: "Ôi giời, nghe nói là có quan hệ với quản lý đấy, đúng lúc công ty cũng đang tuyển người nên cứ thế nhảy vào luôn đấy."
Đường Thanh Tâm không hề tỏ ra thái độ cực kỳ kinh ngạc, chuyện như thế rất ít xảy ra ở tập đoàn Lệ Kình, thế nhưng nếu là người mà quản lý đề cử, về tình về lý cũng phải cho ông ta chút thể diện.
Cô hơi trầm ngâm: "Sau khi người mới đến làm việc, bảo cô ấy giờ tan làm đến tìm tôi, tôi sẽ đưa cô ấy đi tham quan làm quen một chút với quy trình của công ty, mặt khác, để xem xét sắp xếp chức vị phù hợp với cô ấy".
"Được, thư kí Tâm." Lâm Thiên Kim cầm lấy cốc nước, đồng ý.
Đến buổi chiều, sau khi làm xong công việc của một ngày thì đã tám giờ tối, Đường Thanh Tâm vặn vẹo cổ, vươn vai giải tỏa một chút cứng nhắc trong xương khớp.
"Cốc cốc" Tiếng gõ cửa phòng làm việc vang lên.
"Vào đi".
Cửa bị đẩy ra, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Thư ký Tâm vẫn chưa tan làm sao?"
Đường Thanh Tâm hơi ngẩn người, ngước đôi mắt đen nhánh lên nhìn, người tới không phải là ai khác, chính là chị gái cùng cha khác mẹ của cô - Đường Tuyết Mai.
Ánh mắt Đường Thanh Tâm lướt qua mái tóc xoăn gợn sóng, đường kẻ mắt đầy mê hoặc, cuối cùng dừng lại trên tấm thẻ trước ngực cô ta, cười nhạt: "Hóa ra cô chính là người giữa đường nhảy vào trong bộ phận nhân sự sao?"
Đường Tuyết Mai nhíu mày cười lạnh: "Chắc cô không thể ngờ được tôi cũng sẽ vào làm việc ở tập đoàn Lệ Kình đâu nhỉ?"
"Thế thì sao?" Đường Thanh Tâm không quan tâm lắm, cô chỉ muốn biết rốt cuộc thì Đường Tuyết Mai tới đây để làm gì, chắc chắn không thể nào có chuyện cô ta tới đây để làm việc.
Đường Tuyết Mai bị thái độ lạnh nhạt của cô chọc giận: "Hừ, cô đúng là quên mất gốc gác, bố bảo cô giúp ông ấy nói giúp vài câu mà cô cũng không chịu, cô chính là một con sói mắt trắng ăn cháo đá bát".
Ánh mắt của Đường Thanh Tâm lại quay về trước màn hình máy vi tính, không có ý định tiếp tục nói chuyện với cô ta: "Tôi làm gì cũng không đến lượt cô đánh giá, sau khi ra ngoài nhớ đóng cửa lại".
Đường Tuyết Mai tức đến khó thở, hung hăng nói: "Cô cứ chờ xem, những chuyện này cô