Nhưng mà anh vẫn cứ không để cho anh ta được như ý nguyện.
Vào lúc này, người được Lâm Bách Châu dặn dò đã mang quần áo đến.
Hoắc Tùng Quân nhanh tay nhận lấy trước, trực tiếp ném cái túi qua cho Lâm Bách Châu, xoay tay một cái lập tức kéo Lạc Hiểu Nhã ra khỏi phòng.
Đợi đến khi Hoắc Tùng Quân thả tay ra thì Lạc Hiểu Nhã phát hiện mình đã đứng ở ngoài cửa rồi.
“Anh làm cái gì vậy?” Cô nhíu mày.
Trong mắt của Hoắc Tùng Quân chứa lửa giận: “Hiểu Nhã, sao em có thể để cho Lâm Bách Châu tắm rửa trong nhà em được chứ, đây không phải là dẫn sói vào nhà hay sao?”
Lạc Hiểu Nhã liếc mắt nhìn anh từ trên xuống dưới: “Hoắc Tùng Quân, thật ra chuyện này phải trách anh đó!”.
“Cái gì?” Hoắc Tùng Quân có chút mờ mịt, Lạc Hiểu Nhã để cho Lâm Bách Châu vào trong nhà tắm rửa mà sao còn đổ lên đầu anh..
“Là do tối hôm qua anh cho người nhốt bác sĩ Lâm lại.
Anh ấy vừa được người ta thả ra, lo lắng tôi xảy ra chuyện nên chưa kịp thay quần áo đã chạy đến đây.
Anh ấy có bệnh thích sạch sẽ, muốn tắm rửa ở chỗ này của tôi, tôi cũng không thể từ chối được”.
Lạc Hiểu Nhã nói xong còn nhìn Hoắc Tùng Quân một chút: “Cho nên, bây giờ anh còn cảm thấy chuyện này không liên quan đến anh nữa hay không?”.
Hoắc Tùng Quân nhất thời cứng họng, chẳng lẽ đây chính là tự bế đá đập vào chân mình sao?
“Hơn nữa, Hoắc Tùng Quân, anh đang đứng ở lập trường gì, lấy thân phận gì mà dạy dỗ tôi vậy.” Lạc Hiểu Nhã nhìn anh chằm chằm, dáng vẻ xinh đẹp nhưng lời nói ra lại rất lạnh lùng.
Hoắc Tùng Quân mấp máy môi, trong lòng dâng lên một sự bực bội và cảm giác bất lực, anh phát hiện ra là dù có nhìn thấy Lâm Bách Châu tiếp cận Lạc Hiểu Nhã thì anh cũng không có tư cách gì để mà tức giận cá.
Lâm Bách Châu thay quần áo xong rất nhanh, anh ta mở cửa phòng ra, nhìn thấy cảnh tượng hai người đứng đối diện với nhau, khóe môi cong lên nở nụ cười: “Hiểu Nhã, cảm ơn em, bây giờ anh cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi”
Lạc Hiểu Nhã vội vàng thoát khoát tay: “Bác sĩ Lâm không cần cảm ơn đâu?
Thái độ của cô đối với Lâm Bách Châu thật sự tốt hơn thái độ đối với mình nhiều khiến cho trong lòng của Hoắc Tùng Quân cảm thấy không dễ chịu.
Anh nhìn thoáng qua Lâm Bách Châu, ánh mắt u ám ra hiệu: “Đã tắm rửa xong mà sao còn không