Mẹ An cau mày, lại gõ cửa: “Bích Hà, mẹ hiểu tâm trạng của con, nhưng bố con cũng là không thể làm gì khác, Hoắc Tùng Quân dùng toàn bộ nhà họ An để uy hiếp, buộc ông ấy đưa ra lựa chọn, ông ấy cũng không có cách nào khác.”
“Trong toàn bộ nhà họ Hoắc, người thích con, đồng ý con gả qua chỉ có bà Hoắc, nhưng với tính cách không có lợi thì không quan tâm của bà ta, nếu nhà họ An chúng ta không còn, nói không chừng người đầu tiên trở mặt chính là bà ta, đến lúc đó hôn ước của các con vẫn không thể giữ.
Bây giờ Hoắc Tùng Quân đồng ý nhận hết mọi sai lầm về phía anh ta, vừa có thể giữ được thanh danh của con, vừa có thể mang đến lợi ích cho nhà chúng ta”
“Chỉ cần nhà họ An còn ở đây, trên đời này nhiều người đàn ông ưu tú như vậy, con có rất nhiều lựa chọn.
Vì một người đàn ông mà đối xử với cơ thể của mình như vậy không đáng đâu.”
Mẹ An tận tình khuyên nhủ, tha thiết thuyết phục An Bích Hà, vốn tưởng rằng vẫn sẽ không được trả lời như trước kia, bà thở dài chuẩn bị xuống tầng, đột nhiên nghe thấy từ cửa truyền ra một giọng nói khàn khàn nhỏ.
“Mẹ… Con nghĩ thông suốt rồi.” Là giọng nói của An Bích Hà.
Mẹ An kích động, vội vàng bảo bố An đi vào, bảo An Bích Hà lặp lại lần nữa.
Lần này giọng nói của An Bích Hà càng thêm rõ ràng: “Bố, con nghĩ thông suốt rồi, tất cả những gì con đang có là nhà họ An cho, nếu không có nhà họ An, con không có gì cả… Con đã nghĩ thông suốt hết rồi”
Bố An nghe thấy lời này thì rất vui mừng, quả nhiên là con gái của ông ta, tuy rằng tính cách hơi cố chấp một chút nhưng vẫn là đứa trẻ hiểu lý lẽ.
Ông ta vội vàng bảo người mở cửa.
Cửa phòng bị mở ra, bọn họ đi vào thấy cả phòng lộn xộn, trên mặt đất tất cả đều là mảnh nhỏ do An Bích Hà phát tiết sự tức giận quăng đồ vật xuống đất, có không ít đồ quý báu.
Vốn bố An còn có chút đau lòng, nhưng khi thấy An Bích Hà nhỏ gầy đứng ở trong phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi mắt đỏ hồng thì càng đau lòng hơn.
“Bích Hà, xin lỗi, bố sai rồi, bố không nên quyết định thay con như vậy, bố nên thông báo cho con biết, xin lỗi con”.
Trên mặt ông ta là sự áy náy, Ôn Bích Hà nhìn ông ta lắc đầu: “Bố, con không trách bố, bố không cần xin lỗi con.
Bố không chỉ là bố của con mà còn là gia chủ nhà họ An, gánh nặng và trách nhiệm của bố lớn như vậy, con có thể