Trong nháy mắt, An Bích Hà đã phân tích được thiệt hơn trong chuyện này.
Lạc Hiểu Nhã đó không hề có tiếng tăm một chút nào, chỉ dựa vào việc kia thì cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều.
Nhưng cô ta thì khác, cô ta là thiên kim của An thị, nếu như để mọi người biết được những lời mà cô ta vừa nói thì sẽ vô cùng ảnh hưởng đến danh tiếng của cô ta.
So đi tính lại, nếu như hai chuyện này cũng bị đem ra soi mói thì An Bích Hà chắc chắn sẽ bị thiệt nhiều hơn được, vì vậy cô ta không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ nữa.
“Lạc Hiểu Nhã, cô đừng có mà đắc ý.
Cũng chỉ là hoa nở chóng tàn mà thôi, cô tưởng là anh Tùng Quân thích cô thật sao? Anh ấy đối với cô chẳng qua là áy náy nhiều hơn là thích.
Đợi đến khi sự áy náy này qua đi, cô nghĩ anh ấy còn ở bên cạnh cô sao?”
An Bích Hà cười lạnh một tiếng: “Đàn ông ấy mà, nhất là đàn ông có tiền, chẳng có ai là mãi mãi chỉ chung thủy với một người cả đầu.
Tôi chống mắt lên chờ ngày cô bị anh Tùng Quân đá ra khỏi cửa”.
Từ sau khi Lạc Hiểu Nhã trêu chọc An Bích Hà, Hoắc Tùng Quân đã bắt đầu lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người, vì vậy tất cả những lời đe dọa Lạc Hiểu Nhã, hay kể cả là câu “hoa nở chóng tàn”, anh đều nghe không sót một chữ nào.
Đôi mắt vốn dĩ vẫn luôn nhắm của Hoắc Tùng Quân đột nhiên chầm chậm mở ra, ánh mắt nhìn về phía xa xăm nhưng tràn đầy sự lạnh lùng, sương mù giăng kín, u ám đến mức khiến cho người khác cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Anh cất tiếng, giọng nói tràn đầy sự lạnh lùng khiến cho người nghe rét run: “An Bích Hà.
Cái gì gọi là “hoa nở chóng tàn”? Tôi nói cho cô biết, hoa của tôi, tôi muốn chăm sao thì chăm, không khiến cô phải quan tâm”.
An Bích Hà không ngờ rằng Hoắc Tùng Quân sẽ để ý đến cuộc nói chuyện này, trong lòng cô ta cảm thấy chua chát không nói nên lời.
Cho dù hai người đó đã như vậy rồi nhưng Hoắc Tùng Quân vẫn còn che chở, bảo vệ cho Lạc Hiểu Nhã đến như vậy, ngay cả một câu nói nặng lời cũng không nỡ để cô ta nghe được, hơn nữa còn hạ thấp mình xuống để giữ thể diện cho cô ta.
“Anh Tùng Quân, em thích anh nhiều năm như vậy, tại sao cho tới bây giờ anh cũng không hề quay đầu lại nhìn em một cái? Lạc Hiểu Nhã đó thì có gì tốt đến mức anh bảo vệ cô ta tới vậy?”
Giọng của An Bích Hà nghẹn ngào, còn mang theo cả sự bất lực và tủi thân.
Hoặc Tùng Quần cười lạnh một tiếng: “Từ trước cho tới bây giờ và cả về sau, Hoắc Trung Quân tôi là người chỉ nhìn về phía trước, sẽ không bao giờ