Người đó chính là Lâm Kỳ, từ sau khi Lạc Hiểu Nhã mất tích thì anh ta cũng sắp xếp để rời đi.
Bởi vì Hoắc Tùng Quân đã tra ra được anh ta là người đã ra tay với Lạc Hiểu Nhã cho nên An Bích Hà đã thu xếp cho anh ta rời khỏi đây, vì vậy nên đối với Hoắc Tùng Quân thì Lâm Kỳ cũng đã mất tích.
Nhưng thật ra An Bích Hà luôn biết được vị trí và tình hình gần đây của Lâm Kỳ.
“Lâm Kỳ, Lạc Hiểu Nhã đã trở về rồi!” An Bích Hà lạnh lùng nói.
Lâm Kỳ kinh ngạc hỏi lại: “Cái gì cơ? Không thể nào, không phải là cô ta đã chết hơn một năm rồi sao?”
Trong giọng nói của An Bích Hà lộ ra rõ sự điên cuồng: “Cô ta đã trở về rồi, hơn nữa còn cướp đi Hoắc Tùng Quân.
Lâm Kỳ, tôi muốn anh bí mật trở về đây, sau đó làm mọi cách phải giết cho bằng được Lạc Hiểu Nhã.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ cho anh một khoản tiền lớn, anh cầm tiền chạy đi thật xa, mãi mãi không được trở về đây nữa”
Lạc Hiểu Nhã không hề biết đến kế hoạch của An Bích Hà, cô chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà, ngay cả khi về đến nhà, mở cửa nhà ra thì cô vẫn như đang trong cơn mê cho đến khi đụng phải Sở Minh Nguyệt thì cô mới bừng tỉnh lại.
“Sở Minh Nguyệt, sao cậu vẫn chưa đi ngủ?” Cô bị Sở Minh Nguyệt dọa sợ hết cả hồn, đến mức kêu lên thành tiếng.
“Tớ đang đợi cậu về, nhìn thấy cậu về rồi tớ mới yên tâm đi ngủ” Sở Minh Nguyệt nói, sau đó cô ấy sờ cằm một cái rồi đi vòng hai vòng quanh Lạc Hiểu Nhã: “Biểu cảm của cậu lúc quay về đây không hợp lý cho lắm, hình như có gì đó sai sai thì phải”.
Khuôn mặt của Lạc Hiểu Nhã đỏ bừng, cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đâu… Đâu có gì khác đâu, vẫn như mọi khi mà”.
“Lạc Hiểu Nhã, cậu ở đó tới hơn ba tiếng mới về, không lẽ Hoắc Tùng Quân đó phải dỗ tới ba tiếng mới chịu đi ngủ?” Sở Minh Nguyệt tràn đầy nghi vấn, cô ấy ngồi ở trong phòng khách tròn ba tiếng, vốn còn định nếu vẫn chưa thấy Lạc Hiểu Nhã trở về thì sẽ báo cảnh sát nữa.
“Cái này… Tại vì phát sinh một số chuyện nên tớ mới về trễ như vậy” Lạc Hiểu Nhã cảm thấy hơi ngượng ngùng sờ sờ đầu: “Xin lỗi nha Minh Nguyệt, khiến cậu phải lo lắng rồi”
“Chậc chậc..” Sở Minh Nguyệt khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm Lạc Hiểu Nhã từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài kĩ càng một lần rồi nói: “Lạc Hiểu Nhã, tớ ngửi thấy trên người cậu có một mùi chanh nồng nặc, rất giống với mùi của loại sữa tắm mà cậu thường dùng.
Cậu vừa tắm ở nhà họ Hoắc à?”.
Sở Minh Nguyệt dựng một chút, rồi đột nhiên cô ấy mở to hai mắt, lắc lắc tay của Lạc Hiểu Nhã, nói: “Không… Không lẽ cậu lên giường với tên Hoắc Tùng Quân đó à!”
“Tớ… Không có, Sở Minh