Lạc Hiểu Nhã cũng không dám quay đầu lại, cô gần như đã nín thở, toàn bộ nhiệt huyết trên người cô cũng đã nguội lạnh, cẩn thận nghe tiếng bước chân phía sau.
Tiếng bước chân tương đối mạnh, nghe như là bước chân đi bộ của đàn ông, ngay lập tức, tim của Lạc Hiểu Nhã cũng nhảy dựng lên đến cổ..
Cô đột nhiên nhớ đến Sở Minh Nguyệt đã từng nói với mình, An Bích Hà có thể sẽ ra tay làm gì đó với cô, cô cần phải cẩn thận.
Đường đi phía trước tương đối tối, đèn đường cũng vừa mới bị hỏng mất một chiếc, ánh trăng mờ ảo.
Lạc Hiểu Nhã và Sở Minh Nguyệt đã từng đi qua đường này với nhau trước đó, cũng biết rằng khu vực phía trước không có người giám sát.
Cô nuốt nước bọt, tiếp tục đi về phía trước.
Người phía sau cũng gia tăng tốc độ, Lạc Hiểu Nhã trực tiếp rẽ vào con hẻm nhỏ, chỉ khi nhìn thấy bức tường gạch ngăn chặn trước mặt, cô đột nhiên quay lại, đối diện với người phía sau.
“Quả nhiên là anh theo dõi tôi”.
Đối phương là một người mặc áo khoác màu đen, đội một chiếc mũ lưỡi trai, vóc dáng cao, thế nhưng lại trông hơi gầy, trang phục anh ta hết sức bình thường, người này nếu lẫn vào trong đám đông, cũng không thể tìm được.
Người kia cười lạnh một tiếng, cười vô cùng đáng sợ: “Cô biết là tôi theo dõi cô mà cô lại vẫn quyết định đi vào cái ngõ cụt này, Lạc Hiểu Nhã, lá gan của cô cũng thật lớn”
Vừa dứt lời, anh ta bỏ chiếc mũ xuống.
Lạc Hiểu Nhã trông thấy khuôn mặt anh ta, cố quên cả hô hấp, anh mắt đầy lạnh lùng cùng với ý hận: “Lâm Kỳ, thật sự là anh”
“Là tôi!” Lâm Kỳ cười một tiếng âm hiểm, ánh trăng chiếu rọi trên khuôn mặt của anh ta, Lạc Hiểu Nhã có thể nhìn thấy rõ một vết sẹo rất sâu trên trán anh ta.
Lâm Kỳ cũng chú ý tới ánh mắt của cô, sờ sờ vết sẹo, trên mặt anh ta mang theo ý hận: “Lạc Hiểu Nhã, vết sẹo này là do chính cô ban tặng cho, hơn một năm nay, mỗi khi nhìn lên vết sẹo này, tôi đều sẽ nhớ đến cô, hận không thể chém con đàn bà như có thành trăm mảnh”.
“Anh nhảy xuống sông tự tử, tôi vẫn cho rằng anh đã chết, trong lòng còn cảm thấy đáng tiếc.
Đến tận hôm qua tôi cũng mới biết anh chưa chết, xem ra ông trời cũng muốn cho tôi báo thù”
Lâm Kỳ nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã, ánh mắt của anh ta vô cùng lạnh lùng, dường như trong mắt anh ta, Lạc Hiểu Nhã và một cái xác chết cũng không khác nhau là mấy.
Lạc Hiểu Nhã cười lạnh một tiếng: “Lâm Kỳ, anh báo thù cái gì, người nên báo thù phải là tôi mới đúng!”.
Cô dừng lại một chút: “Ngày hôm qua, người nói cho tôi biết anh chưa chết là An Bích Hà! Thế nào, ngày hôm nay cũng là An Bích Hà bảo anh đến giết tôi sao?”
Ngày hôm nay cô nhất định sẽ chết, tôi cũng không ngại nói cho cô biết, quả thật là cô chủ báo tôi đến đây.
Lạc Hiểu Nhã, cô nói xem nếu cô sống ngoan ngoãn một chút, không phải là tốt rồi sao.
Ai bảo cô