Lạc Hiểu Nhã xoa xoa ngón tay cô ấy, cười vô cùng ngọt ngào: “Tớ biết, tớ đều biết hết, Minh Nguyệt đau lòng vì tớ.
Nhưng chuyện này là âm mưu của An Bích Hà, tất cả mọi chuyện đều là chủ ý An Bích Hà, Lâm Kỳ này là người chấp hành mệnh lệnh của cô ta.
Cho dù giết Lâm Kỳ này, An Bích Hà sẽ lại phải một Lâm Kỳ khác đến”.
Sở Minh Nguyệt nghe vậy, tức giận trong lòng dần được tan đi, hừ lạnh một tiếng: “Anh ta thật sự là người hèn hạ mà, nhưng An Bích Hà này vẫn là một quả bom hẹn giờ, cô ta thực sự muốn giết cậu, cậu phải cẩn trọng.
Phòng bị là không ổn, phải nghĩ ra một biện pháp, làm cho cô ta hoàn toàn bỏ đi suy nghĩ giết người.”
Ánh mắt Lạc Hiểu Nhã lóe lên, nhíu mày tự suy nghĩ một lúc, trong lòng nảy ra một ý tưởng.
Thời điểm đi làm ngày hôm sau, đi ngang qua con hẻm nhỏ ngày hôm qua, cô đã không còn nhìn thấy Lâm Kỳ.
Tối hôm qua, cô đánh Lâm Kỳ thành bộ dạng kia, hiện tại trời đã ấm áp hơn, nhưng với thời tiết giá rét mùa đông, cả một đêm nằm đấy, cho dù là Lâm Kỳ có tỉnh lại, với tình trạng đấy, một mình anh ta thực sự không thể tự trở về.
Có lẽ là An Bích Hà thấy anh ta đi lâu mà chưa về nên đã phải người đi tìm anh ta.
Lạc Hiểu Nhã nhìn thoáng qua, không có tâm tư ở lại đây lãng phí thời gian, lắc đầu, trực tiếp đi đến công ty.
Hiện tại đối với cô mà nói, chuyện quan trọng nhất là nhận việc.
Lạc Hiểu Nhã làm tốt thủ tục nhận việc và được trưởng bộ phận đưa vào công ty.
Văn phòng của bộ phận thiết kế rất lớn và môi trường làm việc cực kỳ tốt, Trần Thanh Minh rất coi trọng việc thiết kế, cũng ý thức được trong một công ty thời trang, đổi mới thiết kế là chuyện quan trọng nhất.
Lạc Hiểu Nhã nhìn qua một vòng, vô cùng hài lòng.
Giới thiệu bản thân qua với đồng nghiệp một lượt, đồng nghiệp cũng rất nhiệt tình, trừ một người phụ nữ.
Cô lạnh lùng nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lạc Hiểu Nhã, ánh mắt mang theo sự dò xét và khinh thường, cuối cùng dừng lại trên mặt Lạc Hiểu Nhã.
Lạc Hiểu Nhã có làn da rất đẹp, trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo, vô cùng xinh đẹp, đôi mắt hoa đào lấp lánh, trong veo như nước, nhìn qua cũng có thể thấy được dáng vẻ thản nhiên, nhẹ nhàng như sóng lăn tăn, cực kì trìu mến.
Người phụ nữ lạnh lùng khịt mũi một cái, nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Tôi đã hỏi qua, bên nhân sự căn bản không nhận được hồ sơ lí lịch của cô ta.
Nhìn tổng quan từ trên xuống dưới, cô xem