Phương Ly càng nhìn càng cảm thấy ngứa mắt, khiến cô ta vô cùng tức giận, tiếp theo, Trần Thanh Minh tiến tới bên tại Lạc Hiểu Nhã nói một câu rồi khóe miệng mỉm cười, rời đi.
Lạc Hiểu Nhã càng hưng phấn, nắm tấm áp phích, trong mắt là trần đầy ý chí chiến thắng.
Con khốn, con khốn, lại đang câu dẫn Trần Thanh Minh, đáng chết.
Phương Ly trong lòng tức giận mắng, sắc mặt thay đổi liên tục, hận không được đánh lên gương mặt của cô.
Công ty đối với cuộc thi ở một tháng sau hết sức coi trọng, cho Lạc Hiểu Nhã chuyện gì cũng không cần làm, chỉ cần chuyên tâm chuẩn bị thi đấu là được, công ty cung cấp tất cả tài liệu, cũng đáp ứng toàn bộ yêu cầu của cô.
Lạc Hiểu Nhã bận rộn, đầu óc quay cuồng, đi đến phòng vệ sinh, vừa đóng nước, chuẩn bị đi ra.
Nghe thấy âm thanh giày cao gót, có hai người đi vào phòng vệ sinh, đang đứng trước gương trang điểm lại.
“Lạc Hiểu Nhã.”
Nghe thấy tên cô, Lạc Hiểu Nhã tay đang mở cửa liền dừng lại.
Một giọng nữ nói: “Lạc Hiểu Nhã thật đúng là may mắn, mới vừa vào công ty đã có cơ hội tốt như vậy rồi.”
“Tức chết tôi mà, một người mới đến như cô ta dựa vào cái gì có thể có được cơ hội tốt như vậy.
Tôi cảm thấy, nhất định là cô ta câu dẫn Tổng giám đốc Trần nên tổng giám đốc Trần mới đem cơ hội quý giá như vậy cho cô ta.
Bộ phận thiết kế của chúng ta rõ ràng có rất nhiều người tài năng mà”
Âm thanh này là của Phương Ly, cô ta cho là phòng vệ sinh không có người, tùy ý phát tiết lửa giận trong lòng.
Một âm thanh nữ khác do dự nói: “Tôi cảm thấy tổng giám đốc Trần không phải là người như vậy đâu.
Nói tới Lạc Hiểu Nhã mặc dù dáng dấp cô ta đẹp thật, nhưng cũng không có dồn hết tâm trí cùng người khác chơi trò mập mờ.
Hai ngày nay vẫn một mực vùi đầu vào công việc, cảm giác rất dịu dàng lại thành thật.”
“Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, lúc này mới có hai ngày, con người thật của cô ta ra sao còn chưa có lộ ra đâu.
Ai, tôi nghe nói, ngày hôm qua cô ta vừa mới bước ra khỏi cửa công ty, liền bị cảnh sát mang đi, ngồi trong xe cảnh sát đi.
Cô nói dáng dấp cô ta xinh đẹp như vậy, có phải buổi tối đi… không?”.
Phương Ly vừa nói, ánh mắt mập mờ, có ý gì trong câu đó thì không cần nói cũng biết.
Một người đồng nghiệp khác nhíu mày một cái: “Cô chớ nói bậy bạ, có lẽ là có ẩn tình gì đó, tôi tiếp tục trang điểm lại rồi ra làm việc đây.”
Nói xong người này liền rời đi.
Phương Ly nhìn về bóng lưng của cô