Cô tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng lên, giọng cô cáu giận, nhưng lọt vào trong tại Hoắc Tùng Quân, anh cảm thấy thanh âm này vô cùng dễ nghe, anh thậm chí còn muốn chọc cho Lạc Hiểu Nhã mắng mình nhiều thêm mấy câu.
Nếu như Triệu Khôi Vĩ ở chỗ này, nhất định sẽ hết sức thán phục, ông chủ nhà mình vậy mà sẽ ngoan ngoãn cúi đầu, để cho người khác chỉ trỏ dạy dỗ mình, đây quả thực là chuyện kinh thiên động địa mà.
“Anh cho người đi nhìn thử văn phòng làm việc của em thì họ nói em còn đang làm việc, cho nên anh không nói vì sợ quấy rầy em.”
Hoắc Tùng Quân nhỏ giọng nói, anh biết Lạc Hiểu Nhã rất coi trọng công việc này, hơn nữa công việc cô có chút đặc thù, anh sợ mình đột ngột gọi điện thoại cho cô, sẽ cắt đứt ý nghĩ cùng linh cảm của cô, vì vậy anh lựa chọn ngây ngốc đứng ở đây chờ cô tan ca.
Lúc nãy nhìn qua cửa sổ liếc thấy bóng người của cô, anh mới xác nhận là đã kết thúc công việc, gọi điện thoại cho cô.
“Chờ ở trong xe cũng như nhau thôi mà.”
Lạc Hiểu Nhã vừa nói, tay theo bản năng đưa tới, năm lấy hai bàn tay của anh, bao bọc trong bàn tay cô, chà xát, muốn làm cho anh ấm áp một chút.
“Anh sợ em đi ra sẽ không thấy được anh”
Hoắc Tùng Quân cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô, thấy một đôi tay nhỏ bé của cô đang bao bọc lấy tay mình, nghiêm túc giúp anh ủ ẩm, trong lòng anh như có một dòng nước ấm lướt qua.
Lạc Hiểu Nhã phát hiện ra cô cơ bản không thể làm ẩm tay anh được, cô hận không thể đem tay của nhét vào trong hai túi áo của cô.
Đột nhiên cô lại nghĩ đến điều gì, cô vội vàng mỏ túi xách mình ra và lục kiếm, cô lấy ra một cái túi giữ nhiệt có thể ủ ấm cho tay.
“Anh dùng cái này đi, mặc dù không phải là rất nóng, nhưng vẫn còn đủ ấm áp.”
Trong tay bị nhét một vật xinh xắn, Hoắc Tùng Quân sửng sốt một chút, nhìn thấy tay cô buông tay mình ra, trong lòng hết sức không nỡ, nhưng anh sợ tay mình quá lạnh, sẽ làm tay cô lạnh theo, trong lòng hết sức mâu thuẫn.
“Lên xe đi, tôi lái xe cho.” Lạc Hiểu Nhã vừa nói, vừa tiêu sái đi tới ghế lái.
Hoắc Tùng Quân sửng sốt một chút, vội vàng đuổi theo cô: “Hiểu Nhã, em biết lái xe không?”
Lạc Hiểu Nhã dừng một chút, biểu tình có chút mất tự nhiên: “Tôi biết