An Bích Hà sắc mặt cứng đờ, cô… cô làm sao biết rằng cô ta cầm bút thu âm.
Bên dưới bàn, cô ta buông tay ra, trong lòng bàn tay quả thật là có cầm một cái bút thu âm nhỏ nhỏ.
Ánh mắt Lạc Hiểu Nhã thoáng qua vẻ châm chọc.
An Bích Hà đơn độc nói chuyện với cô, lại còn ở trước mặt cô giả bộ điềm đạm đáng yêu.
Con người này không đơn giản chút nào.
Nếu như dựa theo tính cách của cô ta, nhất định sẽ hung hăng cảnh cáo cô, uy hiếp cô, làm nhục cô.
Nhưng cô ta không làm vậy, ngược lại khắp nơi đều đầy ngụy trang.
Xung quanh lại không có người nào, vậy thì duy nhất có khả năng đó chính là cô ta đang ghi âm.
Muốn ép mình nói một ít lời hãm hại mình mà cô ta muốn.
Thật là đáng tiếc.
Lạc Hiểu Nhã tâm tình buông lỏng, lúc cô vừa bước vào thì cô đã làm tinh thần mình tập trung cao độ, dĩ nhiên sẽ không có chuyện bị mắc lừa.
Nhìn An Bích Hà sắc mặt khó coi, Lạc Hiểu Nhã trong mắt thoáng qua một tia hận ý.
“Lâm Kỳ mất tích, không thể tiếp tay cho giặc.
Con chốt thí này của cô đã biến mất, một mối thù đầu tiên tôi đã báo, tiếp theo là giờ đến phiên cô.
Bố tôi không có ai chăm sóc, mẹ tôi vô tội mà chết thảm, những thứ thù này toàn bộ tôi đều ghi tạc trong lòng.
Tôi biết một chút gì đó liền tìm cô đòi lại.
An Bích Hà, cô chờ đó cho tôi.”
Cô nói xong cũng trực tiếp rời đi, sắc mặt An Bích Hà đã hoàn toàn đen.
Lạc Hiểu Nhã này, thật quá đáng hận.
An Bích Hà thẹn quá thành giận, càng tức giận, não cô ta ngược lại càng tỉnh táo, rất nhanh thì có một chủ ý, nhìn phương hướng Lạc Hiểu Nhã rời đi, trong miệng tràn ra một tia cười nhạt.
Thứ bảy cùng ngày, Lạc Hiểu Nhã và Hoắc Tùng Quân có hẹn trước, thời gian buổi tối, để cho anh sắp xong công việc.
Hoắc Tùng Quan tâm tình kích động, hiệu suất làm việc so với ban đầu cao gấp đôi.
Triệu Khôi Vĩ bận rộn vô cùng, nhìn ông chủ nhà mình giống như là được bơm máu gà vậy vô cùng hăng hái, trong lòng anh ấy kêu khổ cả ngày.
Nhưng vừa không dám trễ nải công việc,