Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân lạnh lùng nhìn cô ta: “Lúc trước trong bữa tiệc, tôi đã nói rõ ràng với cô chuyện giải trừ hôn ước, nhưng thái độ của cô đã nói cho tôi biết rằng cô sẽ không bao giờ đồng ý.
Vì phía bên cô không thể thực hiện được, tôi chỉ có thể tìm đến người làm chủ”
“Đối với tôi mà nói, miễn là đạt được mục tiêu, còn quá trình như thế nào cũng không quan trọng.”
An Bích Hà sửng sốt trong chốc lát, ủy khuất mím môi: “Anh coi chuyện đính hôn của chúng ta trở thành chuyện làm ăn à?”
Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân không thể giải thích được: “Lời này của cô đúng là kỳ lạ.
Hôn nhân không có tình yêu thì cũng chỉ là chuyện làm ăn thôi.
Dù là nhà họ Hoắc hay nhà họ An thì đều cho rằng như vậy.
Trong lòng cô cũng có mục đích riêng, cố tình dùng loại ngữ khí này nói ra, có phải có chút nực cười quá không?”
An Bích Hà cứng họng không trả lời được.
Đúng vậy, cô ta vẫn luôn biết rằng Hoắc Tùng Quân không có tình cảm gì với mình, là cô ta ép Hoắc Tùng Quân ly hôn, hơn nữa còn dùng mạng sống của chính mình uy hiếp Hoắc Tùng Quân, để anh đồng ý kết hôn với mình.
Trong lòng cô ta cũng rất rõ ràng, mẹ Hoắc chính là nhìn trúng gia thế của nhà họ An, mà nhà họ An cũng coi trọng thực sự của nhà họ Hoắc.
Ngoài cái này ra thì không có gì khác.
Nhưng An Bích Hà không tin, cô ta từ nhỏ đến lớn một lòng đều đặt trên người Hoắc Tùng Quân, khó khăn lắm mới có thể đính hôn với người mình yêu lại cứ như vậy bị đối phương coi như không có chuyện gì mà giải trừ hôn ước, làm sao cô ta có thể bằng lòng.
“Hoắc Tùng Quân, em yêu anh như vậy, tại sao anh lại không thể thích em một chút?” An Bích Hà sát đến gần anh, vẻ mặt bắt chước Lạc Hiểu Nhã rất đáng thương.
Tuy cô ta vô cùng ghét gương mặt của Lạc Hiểu Nhã, nhưng không thể không thừa nhận khuôn mặt này có bao nhiêu ưu việt, ngay cả khóc cũng khiến cho người ta càng thêm thương cảm.
Đặc biệt là Hoắc Tùng Quân thích Lạc Hiểu Nhã như vậy, cô ta lại càng muốn đánh liều một phen.
Cô ta cúi đầu khóc nức nở, bàn tay trắng mịn vén tóc ra sau tại, động tác này có bao nhiêu phong tình, cố ý kéo dài đường eyeliner, mí mắt khẽ nhếch lên, ánh mắt trong veo như tơ.
Hoắc Tùng