Lạc Hiểu Nhã rời khỏi biệt thự, Hoắc Tùng Quân ở trên giường đột nhiên mở mắt ra, trong mắt không có chút dấu vết ngủ say, chẳng qua là anh không có ngủ thiếp đi.
Hoắc Tùng Quân nhìn lên trần nhà, ánh mắt ngưng trọng.
Hôm nay Lạc Hiểu Nhã dường như rất lạ.
Có phải thật sự như cô nói mệt quá nên tâm trạng không tốt không?.
||||| Truyện đề cử: Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh! |||||
Hoắc Tùng Quân không tin, hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng anh không biết chuyện đó là gì.
Câu lạc bộ tư nhân Ủy Lam.
Nhân viên vẫn đứng ở bên ngoài phòng bao, để tránh cho những kẻ tò mò tiến vào.
An Bích Hà bên trong cất giọng vô cùng ngọt ngào, thanh âm vang lên, khiến trong lòng người đứng bên ngoài có chút ngứa ngáy.
Anh ta cũng là một người đàn ông bình thường, có loại phản ứng này cũng là chuyện đương nhiên, nhưng cho dù là như vậy thì cũng không dám đi vào.
Cậu Hoắc đã ra lệnh, anh ta đương nhiên không dám trái lời, hơn nữa An Bích Hà bên trong là không phải một người bình thường, là cô chủ của nhà họ An.
Nhân viên không khỏi thở dài một hơi, lẽ ra anh ta không nên đến đây, khiến bản thân mình phải chịu đựng khổ sở như vậy.
Tuy nhiên, thứ mà anh ta mang tới rất mạnh, không biết cô An, người tinh tế và đắt tiền có thể kiên trì được không, chỉ cần còn sống sót thì sẽ ổn, không gây hại cho cơ thể.
Nhân viên không khỏi cảm thán, cậu Hoắc tuy hơi tàn nhẫn nhưng thực ra anh rất phóng khoáng, không phải loại người nham hiểm và đê hèn như vậy.
Trong phòng bao, An Bích Hà không ngừng lăn lộn trên mặt đất, mảnh vỡ trên mặt đất đã được thu dọn sạch sẽ, không thể khiến cô ta bị thương.
Cô ta đang ở trong tình thế nước sôi lửa bỏng, cực kỳ dày vò, dường như có vô số con kiến bò quanh người cô ta, cả xương cốt đều ngứa ngáy.
An Bích Hà đọc đi đọc lại tên của Hoắc Tùng Quân mấy lần trong lòng nhưng mỗi lần như vậy lại là luyến tiếc cùng thù hận, dù sao cũng là người mà mình thích nhiều năm như vậy.
Cô ta chỉ có thể mắng chửi Lạc Hiểu Nhã hết lần này đến lần khác, lửa giận trong lòng hừng hực thiêu đốt.
Cuối cùng, cô ta không chịu nổi nữa,