Sở Minh Nguyệt bị sự háo hức của anh ta làm cho hoảng sợ, đây rõ ràng là nhà của cô ấy nhưng sao lại có cảm giác bị đuổi ra ngoài.
Tuy nhiên, cô ấy rất an tâm với tính cách của Lâm Bách Châu, biết anh ta biết kiềm chế tình cảm của mình dành cho Lạc Hiểu Nhã, mới dám yên tâm để cô ở một mình với anh ta.
Khi Sở Minh Nguyệt ra khỏi cửa, cả ngôi nhà đều chìm trong im lặng.
Lâm Bách Châu ngồi xuống xem nội dung trong điện thoại, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
Đến gần trưa, Lạc Hiểu Nhã tỉnh lại, đồng hồ sinh học khiến cô không ngủ được lâu, vì sợ buổi tối ngủ không sâu, cô cũng không tiếp tục nằm trên giường, xoa xoa đầu hơi choáng đi tới mở cửa ra khỏi phòng.
“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt”
Cô khẽ hô hai tiếng, mắt vẫn còn nheo lại vì buồn ngủ, tóc xõa xuống vì cả đêm lăn qua lộn lại có chút rồi tung.
Sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, dưới mắt có thể nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt, cằm nhọn hoắt, trông sáng sủa xinh đẹp, lại có chút yếu ớt đáng thương hơn bình thường.
Lâm Bách Châu sững sờ nhìn cô, thật lâu sau mới khẽ ho nhẹ một tiếng, vành tai đỏ bừng: “Hoài… Hiểu Nhã, Sở Minh Nguyệt có việc phải đi ra ngoài.”
Giọng nói này…
Lạc Hiểu Nhã không nhúc nhích một hồi, máy móc quay đầu lại, nhìn thấy rõ ràng người ngồi trong phòng khách, đôi mắt như sương bỗng nhiên trợn to.
“Lâm… Lâm… Lâm Bách Châu.”
“Là anh”
Lâm Bách Châu nhìn dáng vẻ vừa kinh ngạc vừa đáng yêu của cô, vẻ bất an trên mặt cũng được giải tỏa, khóe miệng hiện lên ý cười: “Em dậy rồi, sao không ngủ thêm lúc nữa?
Lạc Hiểu Nhã sau khi phản ứng lại, nhìn xuống bộ đồ ngủ cũng như bộ dạng xộc xệch vừa mới tỉnh dậy của mình, hét lên một tiếng rồi lao vào phòng.
Một lúc sau, mới mặc quần áo chỉnh tề bước ra ngoài.
Bởi vì hành động vừa rồi, trên mặt cô có chút ửng đỏ.
“Anh… anh đến khi nào?”
Lâm Bách Châu nở nụ cười: “Cũng được lâu rồi, có chuyện muốn nói với em.
Sở Minh Nguyệt nói