Hoắc Tùng Quân nghe thấy vậy, sững người, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Không cần.
Hiểu Nhã, bây giờ e rằng không muốn nhìn thấy tôi”
Hoắc Tùng Quân cúi đầu, khi nói ra câu này thì vẻ mặt rất cô đơn, đến Sở Minh Nguyệt cũng cảm thấy có chút đáng thương.
Sở Minh Nguyệt về nhà, đẩy cửa phòng Lạc Hiểu Nhã ra, nhìn thấy cả người cô đang có trong chăn, sắc mặt đỏ ửng, ngủ rất say..
Chắc là cô rất mệt, đến cả âm thanh mở cửa cũng không hề làm cô thức giấc.
Sở Minh Nguyệt sờ trán cô, đã giảm sốt rồi, cô ấy xuống lầu nói tình hình với Hoắc Tùng Quân.
Lúc này Hoắc Tùng Quân mới lộ ra nụ cười: “Vậy thì tốt, là tôi quá lo lắng rồi.
Nếu như cô đã về, vậy thì tôi đi trước đây.
Hiểu Nhã bị ốm, làm phiền cô chăm sóc cho cô ấy một chút, khi cô ấy bị ốm, tính tình tương đối khó chịu.”
“Được.” Sở Minh Nguyệt gật đầu với anh, nhìn anh lái xe rời đi, mới cảm thán một tiếng.
Chẳng trách Hiểu Nhã lại dễ dàng trầm luân vào như vậy, loại đàn ông như này, quan tâm như vậy, ai có thể chống cự lại được chứ.
Giấc ngủ này của Lạc Hiểu Nhã rất lâu, cô ngủ thẳng cho đến khi tiếng chuông dồn dập vang lên, cô mơ màng mở mắt ra, trong đôi mắt hoa đào tràn đầy nước long lanh.
“Alo” Trong giọng nói của cô mang theo âm thanh mũi cảm, còn có sự lười biếng mới tỉnh dậy.
Người đối diện ngẩn ra một lát, sau đó giọng nói gấp gáp: “Là Lạc Hiểu Nhã đúng không? Tôi là Trương Tĩnh Như của bộ phận thị trường, tôi có một chuyện rất quan trọng cần làm phiền cô”
Trương Tĩnh Như?
Trong đầu Lạc Hiểu Nhã ngẩn ra một chút, từ từ mới trở lên rõ ràng.
Bộ phận thị trường quả thật của một người tên là Trương Tĩnh Như, nhưng bọn họ không hề thân thiết, chỉ có quan hệ gặp mặt gật đầu chào hỏi nhau thôi.
Cô ta có chuyện gì tìm mình giúp chứ?
Lạc Hiểu Nhã vừa mới tỉnh dậy, đầu óc có chút trì độn, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Lúc này Trương Tĩnh Như mới nói: “Bây giờ tôi đang bàn chuyện làm ăn với khách hàng, có một văn kiện rất quan trọng tôi để quên ở công ty, tôi muốn làm phiền cô giúp tôi gửi