Hoắc Tùng Quân bỗng nhiên nhớ đến bản hợp đồng đó, bản hợp đồng mà cô vội vã ký tên đó, vứt bỏ tất cả lại, thà bị xúc phạm cũng phải rời khỏi anh.
“Lạc Hiểu Nhã, cô không đi theo tôi, lẽ nào vẫn muốn tiếp tục bị người ta xúc phạm, bắt nạt như hôm nay nữa à? Cô nghĩ là chỉ dựa vào một mình Lâm Tùng Châu thì có thể bảo vệ được cô hả?”
“Tôi không cần Lâm Tùng Châu phải bảo vệ tôi!” Lạc Hiểu Nhã vừa căm ghét vừa tức giận, còn có sự uất ức không ngừng cuồn cuộn lên trong lòng, chửi mắng anh: “Hoắc Tùng Quân, anh giữ chút liêm sỉ đi có được không, chúng ta đã ly hôn rồi, cho dù tôi có bị người ta ức hiếp đến chết cũng không liên quan gì đến anh, tôi không muốn ở chung với anh, tôi không muốn làm nhân tình của anh!”
Nhưng nếu như anh có chút thích cô, trân trọng cô thì sẽ không nói ra những lời nói nhục nhã kiểu như kêu cô làm nhân tình.
Hoắc Tùng Quân nhìn dáng vẻ muốn chạy trốn còn không kịp đó của cô, trong lòng cũng không nhẫn nại được nữa, vốn dĩ anh cũng không phải là người có tính khí tốt.
Anh lạnh lùng cười một tiếng, giọng nói trầm thấp, lộ ra vẻ lạnh buốt thấu xương: “Được, là tôi lo chuyện bao đồng, cô tự mình giải quyết đi, cho dù cô có bị ức hiếp đến chết thì tôi cũng sẽ không nhìn thêm cái nào nữa.”
Nói xong thì nhanh chóng bước đi muốn rời khỏi.
“Đợi đã!” Lạc Hiểu Nhã hét lên một câu.
Lúc Hoắc Tùng Quân nghĩ là cô muốn thay đổi chủ ý thì tay cô ấy từ trong túi chăn đưa ra, trong lòng bàn tay là chiếc nhẫn đã bị hỏng đó.
“Nhẫn này anh mang về đi, món đồ không thuộc về tôi thì đến cuối cùng cũng không thuộc về tôi!”
Cả người Hoắc Tùng Quân tràn đầy sự căm thù, đi đến dứt khoát giật lấy chiếc nhẫn, nổi giận đùng đùng đi về phía cánh cửa.
Lúc sắp ra khỏi căn phòng, bỗng nhiên điện thoại reo lên, anh bực bội trong người, cứ nghĩ chắc lại là điện thoại của An Bích Hà.
Kết quả nhìn thấy ghi chú bên trên thì cả người đều ngơ ra, nhìn về hướng Lạc Hiểu Nhã.
Sau khi nhận điện thoại, nghe thấy người ở đầu dây bên kia nói chuyện thì ánh mắt anh rất ngạc nhiên, mạnh mẽ xông về phía Lạc Hiểu Nhã, muốn kéo cô xuống giường.
“Anh muốn làm gì, anh buông tôi ra, anh đừng động vào tôi!” Lạc Hiểu Nhã nghĩ là anh thẹn quá hoá giận, bị doạ đến tay chân đều vùng vẫy mãnh liệt, muốn đuổi anh đi.
Giọng nói Hoắc Tùng Quân lạnh như băng: “Lạc Hiểu Nhã, tôi khuyên cô đừng động đậy lung tung, lúc nãy hàng xóm của mẹ cô gọi điện cho tôi, người của nhà họ Lạc đến gây chuyện, xảy ra xích