Hoắc Tùng Quân nhìn hai bức ảnh đó, mặc dù lúc trước Lạc Hiếu Nhã đã miêu tả lại cho anh, nhưng khi nhìn thấy hai bức ảnh này, sắc mặt anh vẫn đen lại.
Quá ám muội rồi, quả khiến người khác tưởng tượng rồi.
Lúc trước vốn dĩ Lạc Hiếu Nhã nhìn thấy dấu son môi mà đã hiểu nhầm rồi, lại nhìn thấy hai bức ảnh này nữa, chẳng chắc cô lại tức giận như vậy, mấy ngày liền đều không quan tâm đến mình.
Đặc biệt là nữ chính trong bức ảnh này còn là An Bích Hà, là kẻ thù không đội trời chung của Lạc Hiếu Nhã.
“Con mẹ nó ai gửi cho anh hai bức hình này?”
Hoắc Tùng Quân không khỏi bùng nổ, vẻ mặt vô cùng âm u.
Lâm Bách Châu cũng có chút không tự nhiên, lén lút lấy hai bức ảnh này cho Lạc Hiếu Nhã xem, cố ý khiến cô hiểu nhầm, mình làm chuyện này cũng quá bỉ ổi.
“Cậu hai nhà họ Tân”
Anh ta trực tiếp bán người gửi ảnh.
Hoắc Tùng Quân hừ lạnh một tiếng, ném điện thoại qua: “Cậu có quan hệ tốt như vậy với anh ta từ lúc nào vậy?
Cậu hai nhà họ Tân, anh có chút ấn tượng, là một thằng bại hoại, không làm chuyện gì ra hồn.
Cả ngày chơi mèo chọc chó, rượu chè bê bết, chỉ cần nhắc đến anh ta, người nhà họ Tân đều vô cùng đau đầu.
Người này quả thật đúng là khách quen của các câu lạc bộ.
Nhưng anh nhớ Lâm Bách Châu và cậu hai nhà họ Tần vẫn luôn không có qua lại gì cả.
Một người là bác sĩ trẻ tuổi tài cao, một đứa trẻ ngoan trong mắt trưởng bối, có tiền đồ có hứa hẹn, một người là công tử bê bết không còn cách chữa trị, hai người này hoàn toàn là quan hệ đại bác bắn không tới.
“Anh thành thật nói với tôi, tôi không muốn hỏi nhiều lần”
Hoắc Tùng Quân nhàn nhạt nâng mắt liếc nhìn Lâm Bách Châu.
Lâm Bách Châu bị vạch trần lới nói dối, tức quá hóa giận, nhưng vẫn nói ra, “Tôi quả thật không có quan hệ gì với cậu hai nhà họ Tần cả, là anh ta chủ động tìm tôi, đưa cho tôi hai bức ảnh này”
Vẻ mặt của Lâm Bách Châu không được tự nhiên: “Lúc trước trong bữa tiệc, không phải tôi và Hiếu Nhã giả vờ là người yêu sao? Nên anh ta mới tìm đến tôi, tôi cảm thấy… cảm thấy bức ảnh này có chút hữu dụng, cho nên mới.”
Anh ta không nói nữa, nhưng Hoắc Tùng Quân đã dại khái đoán được ngọn nguồn của chuyện này rồi.
“Qua nhiên bị lợi dụng rồi.
Lâm Bách Châu, anh quả nhiên vấn quá mềm lòng, làm chuyện gì cũng không suy nghĩ.”
Hoắc Tùng Quân đứng dậy, Lâm Bách Châu thấy anh dùng giọng điệu của trưởng bối để dạy dỗ mình, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng cũng biết mình quả thật bị người