Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 220


trước sau


Cô ta nghĩ, dù sao cũng đang cảm thấy nhàm chán, liền trực tiếp trả lời: “Alo, Chung Khánh Ngọc, ngạc nhiên quá, cậu tìm tớ có việc gì?”
Vừa lên tiếng, bên kia bỗng ngừng lại một chút, Chung Khánh Ngọc lắp bắp mở miệng: “Bích Hà, bản.

ghi âm kia bây giờ đã lan truyền khắp nơi.

Cậu… cậu không sao chứ?”
An Bích Hà có vẻ ngạc nhiên, không ngờ Chung Khánh Ngọc này còn quan tâm cô ta.

Nghĩ đến mình.

với cô ta còn có hiềm khích, không ngờ vẫn còn lo lắng cho cô ta.

Cô ta đảo mắt, trên mặt hiện lên tia hứng thú.

Nếu Chung Khánh Ngọc chủ động liên hệ với mình, cô sẽ nắm chắc cơ hội này, cùng cô ta nối lại tình xưa, nói không chừng về sau sẽ có lúc cần dùng đến Chung Khánh Ngọc.

An Bích Hà yếu ớt, thở dài nói: “Tớ cũng nghe đoạn ghi âm này rồi, không nghĩ đến Lâm Kỳ lại làm ra chuyện này”.


Chung Khánh Ngọc ngừng lại một chút, ở đầu dây bên kia cho rằng An Bích Hà không phát hiện, trên.

mặt đầy vẻ châm chọc: “Lâm Kỳ kia sao có thể nói những điều này? Như vậy không phải là phản bội cậu sao?”
An Bích Hà gật đầu: “Ừ.

Anh ta rời khỏi nhà họ An, nhưng lại cắn một cái, tìm tớ đòi một khoản tiền.

Tớ không đồng ý, anh ta liền thẹn quá hóa giận, cố ý làm ra chuyện này, muốn hủy hoại thanh danh của tớ.”
Chung Khánh Ngọc hỏi: “Anh ta muốn bao nhiêu?”
“Hơn ba mươi tỷ”
Lời này vừa thốt lên, Chung Khánh Ngọc hít một hơi: “Như vậy là quá nhiều.

Nếu là tớ thì tớ cũng không đồng ý.

Tuy Lâm Kỳ đã theo cậu lâu như vậy, nhưng cũng không thể cố tình gây sự như thế.

Anh ta còn hãm hại cậu, thật sự quá đáng.

Cậu trước kia đối xử với anh ta tốt như thế nào, vậy mà lại lấy oán | báo ơn”.

| An Bích Hà vốn dĩ chính là muốn ở trước mặt Chung Khánh Ngọc giả vờ, bị cô nói như vậy, cô ta lại càng tức giận.

Lâm Kỳ này trước đây khi ở căn biệt thự ngoại ô, cô ta thực sự nghĩ Lâm Kỳ sẽ không phản bội, tuyệt đối trung thành với cô ta, không ngờ anh ta như vậy lại tiết lộ ra nhiều bí mật của bản thân cô ta.

Làm hại thanh danh của cô ta bị hủy hoại, giống như chuột qua đường, ai cũng là lối, đánh đập.

“Đúng vậy, nhưng bây giờ Lâm Kỳ đã chết, coi như là ác giả ác báo”.

Lời này vừa nói ra, biểu cảm của Chung Khánh Ngọc rất kinh ngạc, sắc mặt cũng đột nhiên trắng bệch.


Lâm Kỳ đã chết, chuyện này nhất định có liên quan đến An Bích Hà, cô ta đúng là nhẫn tâm.

Chung Khánh Ngọc cố gắng giữ giọng bình tĩnh, buộc phải chuyển chủ đề: “Bỏ đi, không nói chuyện xui xẻo nữa.

Bích Hà, tớ mới phát hiện có một nhà hàng, món súp ở đó rất bổ dưỡng, đặc biệt rất ngon.

Cậu có muốn đi ăn một bữa không? Chúng ta lâu rồi không gặp”.

An Bích Hà nghĩ đến tình cảnh

hiện giờ của chính mình, thở dài: “Thôi bỏ đi, vì tránh những người tin vào đoạn ghi âm đó sẽ trả thù, mấy ngày này tớ không thể ra ngoài”
Ánh mắt của Chung Khánh Ngọc có chút tiếc nuối, lập tức lấy lại tinh thần: “Cậu muốn ăn gì? Tớ có thể đóng gói mang qua cho cậu”
“Cũng được, buổi trưa hôm nay tớ chỉ ăn hoa quả, đúng lúc đang đói bụng.” Chung Khánh Ngọc nghe xong câu này, ánh mắt giật giật: “Được, tớ sẽ qua ngay”.

Không đến mười phút, Chung Khánh Ngọc đã tới, túi lớn túi nhỏ xách theo rất nhiều đồ ăn, vui vẻ nhìn An Bích Hà: “Bích Hà, hôm nay nhà hàng đó có về rất nhiều tôm tươi, nghĩ cậu thích ăn nên có bao nhiều món tớ đều mua đến đây.”
Từng hộp đồ ăn trên bàn lần lượt được mở ra, mùi thơm xộc lên mũi.

An Bích Hà quả thật rất đói bụng, cùng Chung Khách Ngọc nói chuyện phiếm, rất nhanh đã ăn hết chỗ đồ ăn mang đến.

Cô ta nhìn thức ăn còn sót lại trên bàn, có phần sửng sốt, lập tức ngượng ngùng nói với Chung Khánh Ngọc: “Khánh Ngọc, nhà hàng này đồ ăn quả thực rất ngon, tớ ăn hết sạch rồi”
Chung Khánh Ngọc cúi đầu, giả bộ đang thu dọn, đáy mắt lóe lên tia u ám, nhưng lúc quay đầu lại liền cười nhẹ với cô ta: “Cậu buổi trưa chỉ ăn hoa quả chẳng lẽ lại không đói.


Nếu cậu thích đồ ăn của nhà hàng này, mỗi ngày tớ đều sẽ mang tới”
An Bích Hà nghe những lời này, mắt sáng rực lên, đúng lúc đang chán đồ ăn trong nhà, mấy hôm nay lại không được ra ngoài, Chung Khánh Ngọc vừa vặn nói ra tâm tư của cô ta.

Cô ta cảm động, kéo tay của Chung Khánh Ngọc: “Khánh Ngọc, cảm ơn cậu, cậu đối với tớ thật tốt.

Trước kia… trước kia rất xin lỗi cậu, cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ đền cho cậu”
Chung Khánh Ngọc thấy cô ta nắm lấy ngón tay mình cười: “Bích Hà, cậu không cần tự trách, mấy ngày nay tớ cũng hiểu được.

Tớ biết tình hình lúc đó, cậu cũng là bất đắc dĩ, tớ không trách cậu đâu”
“Vậy thì tốt rồi”.

An Bích Hà trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

Chung Khánh Ngọc ngồi một lúc với cô ta liền lấy cớ rời đi.

Ra đến cổng nhà họ An, nụ cười trên môi mới bỏ xuống, nhanh chóng gọi điện thoại cho Lưu Lệ Viên..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện