Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 222


trước sau


Hoắc Tùng Quân thấy anh ta kiên trì như vậy, trên mặt cũng sốt ruột.

“Hiếu Nhã không thích anh.”
“Cô ấy không nói”.

Lâm Bách Châu cong môi: “Hiếu Nhã mất tích trong một năm đó, đều là tôi chăm sóc, sớm chiều ở bên, cô nam quả nữ, sao anh biết chúng tôi không làm cái gì.

Anh đừng quên, Hiếu Nhã lộ diện trước mặt mọi người, thân phận chính là bạn gái của tôi.

Anh là chồng cũ, vẫn đừng nên xen vào”.

Hoắc Tùng Quân nghe xong lời này, siết chặt nắm đấm, muốn hung hăng đâm vào mặt anh ta một cái.


Lâm Bách Châu nói xong, không nói gì nữa bèn nhanh chóng đi vào hành lang.

Anh ta muốn đi trước Hoắc Tùng Quân một bước, đến trước với Lạc Hiếu Nhã.

Hoắc Tùng Quân nhìn thấy bóng lưng của anh ta, cố nén cảm xúc, trong mắt toát ra sự châm chọc, trực tiếp bấm điện thoại, nói với đầu dây bên kia vài câu, rồi tiếp tục đứng dưới lầu, không có động tĩnh gì.

Không quá hai phút, Lâm Bách Châu từ trong tòa nhà đi ra, thấy Hoắc Tùng Quân không khống chế được cảm xúc, trực tiếp xông lên, muốn nắm lấy áo anh nhưng Hoắc Tùng Quân đã tránh được.

“Cậu hai Lâm, sao anh lại tức giận như vậy, không phải muốn đi gặp Hiếu Nhã sao, nhanh như thế đã ra ngoài rồi?
Hoắc Tùng Quân trên mặt mang theo ý cười, chế nhạo nhìn Lâm Bách Châu.

Lâm Bách Châu cảm thấy tức điên lên, tên khốn Hoắc Tùng Quân này.

Anh trai mình từ nhỏ trước mặt đã khoe Hoắc Tùng Quân, khoe anh ta lợi hại, anh ta thông minh, quang minh lỗi lạc.

Nhổ vào, anh ta mà quang minh lỗi lạc, tên Hoắc tùng Quân chính là tiểu nhân, dùng thủ đoạn bẩn thỉu.

“Hoắc Tùng Quân, cậu chơi xấu, rất đê tiện, dùng tiểu xảo như vậy thì không có bản lĩnh”
Hoắc Tùng Quân nhìn thấy bộ dạng tức giận của Lâm Bách Châu, khóe môi khẽ nhếch lên: “Lâm Bách Châu, anh đang nói cái gì? Thủ đoạn nhỏ gì, tôi không hiểu”
Nhìn thấy bộ dạng vô tội của anh, Lâm Bách Châu càng thêm tức giận: “Nếu không phải tại anh, trưởng khoa sao có thể đột nhiên gọi tôi trở lại bệnh viện? Rõ ràng hôm nay là ngày nghỉ phép của tôi, lần này thật trùng hợp”
Nhất định là do Hoắc Tùng Quân làm.

Hoắc Tùng Quân giang tay nói: “Làm sao tôi có thể nhúng tay vào chuyện điều động người của trưởng khoa các anh.


Anh nói như vậy không phải là đổ oan cho tôi rồi sao? Lâm Bách Châu, tôi biết anh có thành kiến với tôi, nhưng anh cũng không thể tùy tiện hắt bát nước bẩn này lên người tôi chứ.

Quên đi, ai bảo tôi và anh trai anh lại có quan hệ tốt cơ chứ.

Anh là em trai của anh ấy, đương nhiên tôi sẽ tha thứ cho anh rồi.”
Lâm Bách Châu nhìn thấy đối phương chơi trò ném đá giấu tay, lần đầu tiên cảm thấy Hoắc Tùng Quân xấu xa

như vậy.

Nhưng anh ta từ nhỏ đã ngoan ngoãn, theo khuôn phép cũ, không thể mắng Hoắc Tùng Quân, đánh nhau cũng không phải là đối thủ của Hoắc Tùng Quân, không thể giáo huấn Hoắc Tùng Quân một bài học thật đúng là làm cho người ta tức giận.

Lúc này điện thoại lại vang lên, Lâm Bách Châu kìm nén tức giận trả lời: “Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ tới ngay”
Cúp điện thoại xong, anh ta nhìn một lúc thật lâu mới trừng mắt nhìn Hoắc Tùng Quân: “Anh cứ chờ đó cho tôi, trận này sớm hay muộn tôi cũng sẽ trả lại”.

Hoắc Tùng Quân sắc mặt hờ hững nhìn anh ta rời đi, đối với bóng dáng trước mặt còn cất cao giọng nói: “Lâm Bách Châu, anh yên tâm đi làm, tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho Hiếu Nhã, cũng kèm luôn phần của anh nữa”.

Nghe xong lời này, Lâm Bách Châu liền trượt chân, chật vật ổn định bộ dạng, cảm giác mình bị đối phương chọc giận sắp nổ tung rồi.

Hoắc Tùng Quân cong môi hài lòng nhìn theo bóng dáng tức giận rời đi của anh ta, sau đó mới chỉnh lại quần áo, đi tìm Lạc Hiếu Nhã.


Chuông cửa vang lên, hồi lâu mới thấy có người ra mở cửa.

Là Lạc Hiếu Nhã.

Khi nhìn thấy Hoắc Tùng Quân, cô không tránh khỏi cảm thấy sửng sốt một hồi, hồi lâu mới định thần lại, lên tiếng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Hoắc Tùng Quân đứng ở cửa, nhìn bộ dạng phờ phạc của cô, anh đau lòng muốn chết.

Đã mấy ngày không gặp, Lạc Hiếu Nhã quả thực đã gầy đi rất nhiều, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, còn không lớn bằng một bàn tay của anh, bởi vì khuôn mặt nhỏ nhắn, khiến cho đội mắt hoa đào càng thêm to.

Nhưng vẫn rất xinh đẹp mê hoặc lòng người, quầng thâm cũng hiện lên rõ ràng, sắc mặt cũng không còn hồng hào như trước.

“Lạc Hiếu Nhã, lúc trước có phải anh đã từng nói với em, cho dù là bận công việc, cũng phải biết yêu quý lấy bản thân”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện