“Tổng giám đốc Trần, thật xin lỗi, tôi không có cố ý, tôi không chú ý đến anh cũng đứng dậy” Phương Ly vội vàng ngồi xổm.
xuống nhặt từng trang bản thảo thiết kế lên, xếp lại rồi đưa cho Trần Thanh Minh.
“Vừa nãy tôi không cầm chắc ly nước nên góc viền của trang giấy bên cạnh bị dính ướt một chút, chắc là không sao đâu nhỉ.” Vẻ mặt của Phương Ly áy náy.
Trần Thanh Minh vội vàng mở ra kiểm tra một chút, phát hiện quả thật góc viền bị dính ướt một chút, nhưng may là không có làm ướt nội dung bên trong, đúng là vô cùng may mắn.
“Không có gì, sau này đi đứng cẩn thận hơn một chút” Trần Thanh Minh nhìn cô ta một cái rồi cầm đồ vật quay người rời đi.
Vẻ mặt của anh ta vô cùng lạnh nhạt, trong mắt cũng không có bóng dáng của Phương Ly.
Trong mắt của anh ta, Phương Ly chỉ là một nhân viên bình bình thường thường giống như những người khác.
Cái nhìn này khiến cho Phương Ly ngây người ra tại chỗ, ngón tay siết cải ly thật chặt, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Buổi tối hôm đó, Lạc Hiếu Nhã nhận được tin nhắn chúc mừng từ các đồng nghiệp, cô trả lời lại từng tin nhắn, khi nhìn thấy một tin nhắn trong đó thì sửng sốt một chút.
Trong nội dung tin nhắn ngoại trừ chúc mừng thì ở phía sau còn có thêm mấy câu, trong câu chữ lộ ra một chút phàn nàn.
Nội dung của mấy câu đó là: “Cái cô Phương Ly này thật quá đáng, hôm nay bụng của cô ta không thoải mái, tôi có lòng tốt đưa thuốc cho cô ta, vậy mà lại bị cô ta quát.
Chỉ là cũng không biết có phải vì lý do của cơ thể hay không mà đến buổi trưa cô ta cũng không có làm việc đàng hoàng, lúc sắp tàn làm còn va vào tổng giám đốc Trần một phát, tài liệu trong tay của tổng giám đốc Trần đều rơi đầy ra đất”
Lạc Hiếu Nhã nhớ hình như chỗ ngồi của vị đồng nghiệp này ở sát ngay bên cạnh Phương Ly, tay của cô chỉ lướt qua trên máy dòng chữ này, nhất là cái câu cuối cùng kia, trong lòng có một chút dự cảm không tốt.
Cô lập tức gọi điện thoại cho đồng nghiệp kia.
Đồng nghiệp nhận điện thoại của Lạc Hiếu Nhã thì có chút kinh ngạc.
Lạc Hiếu Nhã cười nói: “Thật xin lỗi, đã muộn như vậy rồi mà còn gọi điện thoại cho cô.
Tôi đã nhìn thấy tin nhắn mà cô gửi cho tôi”.
Đồng nghiệp nghe được lời này thì có chút xấu hổ: “Xin lỗi nhiều nha Hiếu Nhã, chỉ là do tôi quá tức giận nhưng không tìm được ai để kể cho nên mới muốn tìm cô nói nhảm một chút.”
Ở trong công ty, ngoại trừ thái độ đối với Phương Ly có chút lạnh lùng ra thì Lạc Hiếu Nhã đối xử với những người khác đều vô cùng tốt, đã dịu dàng còn xinh đẹp cho nên đồng nghiệp mới có thể oán trách Phương Ly theo bản năng trong tin nhắn gửi cho cô.
“Không có gì, cô có thể kể