Nét mặt hai người giãn ra, Ngô Giai Như cực kỳ gần gũi cười với Lạc Hiếu Nhã: “Tại vòng đầu của cuộc thi, tôi cũng nhìn thấy tác phẩm của cô, tràn ngập khí chất, Mặc dù là người mới, nhưng rất có thiên phú, thật sự là người sau hơn người trước”
Ba người giao lưu với nhau, ngược lại bỏ qua An Bích Hà đứng ở một bên, làm cô ta vừa tức vừa bực.
“Được rồi, chúng ta còn có việc khác nữa, không nên đứng ở đây quá lâu.
Nếu như quấy rầy tâm trạng của nhà thiết kế Lạc, ảnh hưởng đến khả năng phát huy của cô ta ở cuộc thi, các cô có chịu được trách nhiệm không?”
An Bích Hà quái gở nói, cắt ngang cuộc trò chuyện của ba người.
Vẻ mặt của Ngô Giai Như và Ngô Vân có chút không vui, nhưng vẫn ngậm miệng lại, áy náy nở nụ cười với Lạc Hiếu Nhã.
Lạc Hiếu Nhã không cảm thấy bất ngờ, An Bích Hà vẫn luôn như vậy, mắc bệnh công chúa trời sinh, không chịu được người khác coi nhẹ mình, luôn cảm thấy mình là tâm trái đất.
An Bích Hà nhìn gương mặt tràn đầy thản nhiên của Lạc Hiếu Nhã, tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đánh vỡ được cái bản mặt bình tĩnh của cô.
Cửa phòng làm việc để mở, An Bích Hà vô tình nhìn thấy bộ trang phục cô treo bên trong, đột nhiên nở một nụ cười.
Lạc Hiếu Nhã nhìn vẻ mặt An Bích Hà biến hóa khó lường, lúc thì mặt mũi dữ tợn, lúc thì lộ ra nụ cười kỳ quái, giống như một người bị bệnh thần kinh.
Cô không muốn tiếp xúc cùng loại người này thêm một giây nào nữa, lập tức đóng cửa phòng làm việc lại.
Trần Thanh Minh quay đầu nhìn cô một cái: Hiếu Nhã, An Bích Hà kia lại tìm cô để ra oai nữa sao?”
Lạc Hiếu Nhã cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy.
Tác phẩm của Ngô Giai Như và Ngô Vân quả thật là rất ưu tú, đảng giá để cô ta đi khoe khoang”
Trần Thanh Minh nghe đến đó, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hiếu Nhã, nếu như những tác phẩm tiếp theo không có gì đặc sắc, sợ rằng hai người đó sẽ lọt vào danh sách của ba người đứng đầu, áp lực của cô lại càng lớn hơn rồi”
Lạc Hiếu Nhã ngồi xuống ghế, cả người thoải mái tựa ra sau thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, thảnh thơi như không có việc gì xảy ra.
“Hiếu Nhã, sao ở thời điểm này rồi mà cô còn tỏ ra nhàn nhã như thế?”
Bản thân Trần Thanh Minh đã sốt ruột đến sắp bốc hỏa luôn rồi, lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh Lạc Hiếu Nhã, tận tình khuyên nhủ: “Nếu như về sau lại xuất hiện tác phẩm xuất sắc nữa, sợ là cô cũng không chen vào được top ba đứng đầu đầu”
Lạc Hiếu Nhã nhấc mí mắt lên, hờ hững nhìn anh ta một cái.
Nói cho cùng, Trần