“Tổng giám đốc Trần, anh không cần lo lắng, tôi không có chuyện gì, lần thi đấu này nhất định tôi phải vượt qua”
Lạc Hiếu Nhã trấn an một câu, trên mặt tràn đầy kiên định: “Người mẫu đầu, chuẩn bị xong chưa, bây giờ là số 38, lập tức sẽ đến lượt chúng ta rồi.”
“Quần áo đã thay xong, có thể lên sân khấu bất cứ lúc nào” Trần Thanh Minh vội vàng nói.
Lạc Hiếu Nhã nhìn những người mẫu đã thay xong quần áo, cô hài lòng gật đầu một cái: “Thật may là có anh ở chỗ này”
“Cái này có là gì so với cô còn bị thương đâu.”
Trần Thanh Minh trên mặt tràn đầy áy náy: “Nếu như lúc ấy tôi phát hiện người kia có vấn đề là tốt rồi.”
“Tổng giám đốc Trần, không nên nói như vậy, lúc ấy ngay cả chính tôi cũng không phát hiện ra người kia có vấn đề, thì anh làm sao có thể nhìn ra được chứ.”
Lúc này Trần Thanh Minh mới không lên tiếng nữa, nhưng trong lòng âm thầm thề rằng, sau khi trở về công ty, nhất định phải bồi thường thật tốt một chút cho Hiếu Nhã.
Ba người nhìn nhà thiết kế số 38 biểu diễn xong, đã bắt đầu để cho người mẫu chuẩn bị.
Lạc Hiếu Nhã lấy lại tinh thần chuyên chú điều chỉnh những chi tiết nhỏ của các bộ quần áo trên người các người mẫu.
Lúc này, Hoắc Tùng Quân nhìn chằm chằm màn ảnh, đột nhiên sững sờ một chút, anh bắt lấy cánh tay Lạc Hiếu Nhã, kéo cô tới: “Hiếu Nhã, em nhìn đi, quần áo của số 39 có phải rất giống những bộ quần áo mà em chuẩn bị trình diễn không?”
Lạc Hiếu Nhã ngẩng đầu nhìn lên, cả người đều ngơ ra.
Nào chỉ là giống nhau thôi, dường như là giống nhau như đúc, trừ một ít chi tiết nhỏ được thay đổi, trừ cái này ra, cùng quần áo trên những người mẫu đang đứng trong phòng làm việc này chính là giống nhau như đúc.
Thiết kế của cô đã bị sao chép lại.
Trần Thanh Minh cũng nhìn thấy chuyện này, não anh ta trống rỗng, ngược lại hít một hơi, nhìn Lạc Hiếu Nhã một cái với vẻ mặt không thể tin được: “Hiếu Nhã, chuyện cô lo lắng đã xảy ra”.
Các người mẫu bàn luận sôi nổi, hiện tại xuất hiện chuyện như vậy, nếu như trong lúc nhất thời tra không ra ai là người sao chép lại, Lạc Hiếu Nhã và nhà thiết kế số 39 đều có thể không cách nào được tiếp tục thi đấu.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Ánh mắt Lạc Hiếu Nhã tràn đầy tỉnh táo, nhìn Trần Thanh Minh nói: “Tổng giám đốc Trần, đem những thứ chúng ta đã chuẩn bị lấy ra đi.”
Trần Thanh Minh vội vàng kéo ra một cái rương lớn khác ra, mở ra, bên trong đầy ắp lại là năm bộ quần áo và trang sức.
“Đem quần áo trên người mọi người đổi lại, mặc