Bó hoa lớn trực tiếp rơi từ trên bàn xuống, nhiều bông hoa bị gãy, những cảnh hoa cũng rơi rải rác khắp sàn nhà.
Lạc Hiếu Nhã thấy vậy liền vô cùng xót xa.
Đây là bó hoa đầu tiên Hoắc Tùng Quân tặng cho cô, quen nhau lâu như vậy, kết hôn ba năm cũng chưa từng được anh tặng hoa lấy một lần, nhưng đây là lần đầu tiên, Tuy ngoài miệng cứ nói không thích nhưng thực ra trong lòng cô rất vui.
Nhưng bây giờ những bông hoa này lại nặng nề nằm dưới đất, rất nhiều bỗng đã bị gãy nát, không còn dùng được nữa.
“Xin lỗi em, anh… anh không để ý” Lâm Bách Châu vội vàng xin lỗi, tay nắm chặt lấy phần eo bị đụng phải, vẻ mặt vô cùng áy náy.
Lạc Hiếu Nhã cố gắng kìm nén sự xót xa, vội xua tay nói: “Không sao đâu, anh cũng đâu có cố ý”.
Vừa nói cô vừa nhìn eo Lâm Bách Châu, quan tâm hỏi anh: “Chỗ bị đụng có đau không? Có cần bôi thuốc không?”
“Chỉ là một vết thương nhỏ, không sao đâu.”
Lâm Bách Châu nhìn bó hoa nằm dưới đất, đột nhiên một niềm sung sướng trào dâng trong lòng anh ta, thậm chí phần eo bị đụng vào bàn cũng không còn đau nữa.
Hai người trò chuyện một lúc, Lâm Bách Châu sợ quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của Lạc Hiếu Nhã nên chẳng mấy chốc cũng đứng dậy ra về.
“Ngày mai khi em thi vòng chung kết, anh nhất định sẽ có mặt ở đó.”
Hai mắt Lạc Hiếu Nhã cong lên: “Không sao đâu, nếu như anh có chuyện quan trọng thì cứ làm đi, không cần đến đâu.
Đợi đến khi có kết quả cuối cùng, tôi sẽ báo cho anh”.
Nhìn thấy Lâm Bách Châu rời đi, Lạc Hiếu Nhã liền thở phào nhẹ nhõm.
Trước đây khi cô ngồi nói chuyện với anh ta cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng không biết tại sao, khi hai người gặp mặt, thái độ của anh ta vô cùng kỳ lạ, khiến cô cảm thấy có chút không thích ứng được.
Đóng cửa lại, Lạc Hiếu Nhã liền vội vàng chạy đến bên bó hoa lớn, cẩn thận nhặt từng bông hoa bị gãy lên, trong lòng vô cùng xót xa.
Cô chọn ra những bông hoa còn nguyên vẹn, cẩn thận cắm chúng vào bình, sau đó dọn dẹp những cánh hoa đã gãy.
Nhưng bó hoa này quá lớn, để có thể dọn dẹp hết khá tốn nhiều thời gian.
Trong khi cô đang chuyên tâm dọn dẹp, bỗng Hoắc Tùng Quân gọi video, sau khi Lạc Hiếu Nhã nối máy, gương mặt điển trai của anh liền xuất hiện trên màn ảnh.
Anh hiện đang làm việc, cúi thấp đầu nhìn vào một tập văn kiện, gương mặt anh đeo thêm một chiếc kính, ẩn dưới chiếc kính đó là vẻ lạnh lùng bình tĩnh của anh, trông có chút xa lạ nhưng vẫn vô cùng đẹp trai.
“Nghe nói người đàn ông quyến rũ nhất là khi đang tập trung làm việc, quả nhiên không sai” Lạc Hiếu Nhã buông lời trêu chọc, đồng thời