Lạc Hiếu Nhã liếc nhìn đám người An Bích Hà, xoay người đi vào bên trong hội trường, Trần Thanh Minh cũng theo sát phía sau.
Hoắc Tùng Quân đứng yên tại chỗ, lạnh lùng liếc nhìn An Bích Hà, giọng nói trầm thấp mang theo ngữ khí cảnh cáo: “An Bích Hà, những chuyện cô đã làm tôi sẽ thay Lạc Hòan An trả lại cho cô từng chút một, đến lúc đó tôi hy vọng rằng cô có thể gìn giữ cho tốt tâm tính của cô.”
Nói xong, anh liền quay người đi, để lại một bóng lưng lạnh lùng, lạnh nhạt.
Sắc mặt An Bích Hà tái nhợt, theo bản năng giật mình một cái, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hoắc Tùng Quân, gương mặt khó coi đến cực điểm.
Để đối phó với Lạc Hiếu Nhã, cô ta lại tự tay phá hủy hình ảnh của chính mình trong mắt Hoắc Tùng Quân, muốn anh thích cô ta, cưới cô ta giờ đã không thể thành được nữa rồi.
Sau khi trận đấu kết thúc, cô ta sẽ phải tìm cách khác thôi.
Bởi vì trận đấu trước quá nổi tiếng, nên lượng khán giả trong trận chung kết lần này đồng gấp mấy lần so với lần trước.
Có rất nhiều khán giả trên khán đài, thậm chí có người còn cầm băng rôn cổ vũ cho Lạc Hiếu Nhã, cảnh tượng có vẻ hơi khoa trương.
Trước khi Lạc Hiếu Nhã bước ra sân khấu thi đấu, Trần Thanh Minh căng thẳng cổ vũ cho cô: “Đừng hoảng sợ, cô cứ coi đám người phía dưới là chó là mèo, là củ cải, cà rốt, không cần quan tâm đến bọn họ.
À, đúng rồi, trận chung kết hôm nay, Cách Lệ Tâm cũng sẽ tham dự, cô cố gắng ở trước mặt cô ấy biểu hiện tốt một chút nhé.”
“Tổng giám đốc Trần, anh có khát không? Có muốn uống chút nước không?” Lạc Hiếu Nhã bật cười, đưa một ly nước cho anh ta.
Trần Thanh Minh ngẩn người: “Lúc nào rồi còn có tâm trạng để uống nước nữa, tôi.”
Còn chưa nói hết câu, Hoắc Tùng Quân liền trực tiếp đem ly nước nhét vào tay anh ta: “Anh nói ít thôi, ồn ào quá”
Lúc này Trần Thanh Minh mới phát hiện ra rằng bản thân đã quá căng thẳng, vô tình gia tăng thêm áp lực cho Lạc Hiếu Nhã.
Sau đó anh ta liền ngậm miệng và im lặng đứng uống nước.
Trần Thanh Minh quả thực đang vô cùng nóng ruột, cuộc thi này là hai đầu một, Lạc Hiếu Nhã đang rơi vào tình thế khá xấu, hơn nữa cuộc thi có ý nghĩa rất quan trọng với công ty của anh ta, trong lúc nhất thời anh ta không thể kiềm chế được bản thân.
Thấy Trần Thanh Minh đã im lặng, Hoắc Tùng Quân liền bước lên phía trước, ôm lấy gương mặt của Lạc Hiếu Nhã, cúi đầu xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn: “Anh xin lợi dụng trước quyền lợi là bạn trai của em, chúc em thi đấu thuận lợi, giành được chiến thắng”