Hoắc Tùng Quân dường như không khống chế được mình nữa, có một loại xúc động muốn nhập cả người cô vào trong xương cốt mình.
Lạc Hiếu Nhã nói xong câu này, khóe miệng nhệch ra, nước mắt chảy ra, đặc biệt tủi thân: “Lúc trước anh đối với em không tốt, em sợ sau này anh cũng không tốt với em.
Một năm đó em rất khó chịu, trong lòng em biết rõ anh rất xấu, anh lừa em, anh thích người khác, nhưng em vẫn không nhịn được mà nhớ anh, muốn gặp anh”
“Hoắc Tùng Quân, sao anh lại xấu như vậy chứ?”
Lạc Hiếu Nhã nghẹn ngào, nước mắt chảy xuống từng hạt một, giống như chảy vào trong trái tim Hoắc Tùng Quần vậy.
Tim anh dường như bị bóp chặt lại, tràn đầy đau lòng lau nước mắt cho cô.
Sau khi Lạc Hiếu Nhã trở về, biểu hiện vô cùng mạnh mẽ trước mặt anh, từ sự bài xích chán ghét ban đầu đến sự tiếp nhận yêu thích bây giờ, cô vẫn chưa từng biểu hiện sự tủi thân đau buồn như vậy trước mặt mình.
Hoắc Tùng Quân cẩn thận hôn cô, nhẹ nhàng hôn lên trán, mí mắt, mũi, cuối cùng là hôn lên môi cô.
Nhẹ nhàng mềm mại, mang theo sự yêu thương vô bờ bến.
“Anh xin thề, sau này tuyệt đối sẽ không khiến em thất vọng, tuyệt đối sẽ không, cả đời này anh đều sẽ đối xử tốt với em”
Giọng nói trầm thấp của anh tràn đầy kiên định, nhưng Lạc Hiếu Nhã đã sớm ngủ say rồi, không hề nghe thấy.
Nhìn thấy dáng vẻ ngủ ngon lành mà nước mắt vẫn lưng tròng của cô, Hoắc Tùng Quân vừa bất lực vừa buồn cười, đặt cô trở lại giường, đắp chăn cho cô, đi vào phòng tắm vắt khăn nóng, lau sạch sẽ nước mắt trên mặt cô.
Hoắc Tùng Quân ngồi bên cạnh cô một lúc lâu, mới nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Ở cửa có một phục vụ đang đứng ở đó, anh đặc biệt căn dặn: “Nghe thấy bên trong có động tĩnh, nếu như cô ấy tỉnh rồi thì lập tức thông báo cho tôi”.
“Vâng ạ, Tổng giám đốc Hoắc Phục vụ nữ vô cùng cung kính.
Nhìn bóng lưng cao lớn của Hoắc Tùng Quân, cô ta tràn đầy ngưỡng mộ với cô gái ở bên trong.
Đấy chính là Hoắc Tùng Quần đấy, cả thành phố An Lạc này, bao nhiêu người phụ nữ muốn được gả cho Hoắc Tùng Quân.
Cô gái này có thể được Hoắc Tùng Quân thích như vậy, cưng chiều như vậy, đối xử như vậy, thật ra may mắn, quá khiến người khác ngưỡng mộ rồi.
Hoắc Tùng Quân quay trở lại phòng bao, nhìn thấy Châu Hữu Thiên đang tràn đầy xuân phong nói chuyện với Sở Minh Nguyệt, Trần Thanh Minh và Lâm Bách Châu tràn đầy đau khổ nghe Lâm Bách Vĩ hát.
Anh nhếch môi cười, vẫn chưa trở về vị trí của mình, thì nghe thấy Lâm Bách Ví cầm micro nháy mắt trêu ghẹo anh.
“Y, Tổng giám đốc Hoắc, đưa người đi nghỉ ngơi, mà đưa cả nửa tiếng sao? Thành thật khai ra, cậu đi làm cái gì vậy?”
Hoắc